Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 871: Luôn có nơi để về (1)

Oa Oa ngồi đối diện Lục Tân im lặng không nói gì.

Cô bé vẫn không thích nói chuyện, nhưng biểu cảm của cô bé đã sinh động hơn trước.

Lục Tân không tiện nói đó là bi thương, hay là một cảm giác cảm động, anh chỉ có thể nhạy bén nhận thấy ánh mắt luôn trong suốt thấy đáy của Oa Oa đã nhiều hơn một chút gì đó so với trước kia, có lẽ là ánh sáng, cũng có lẽ là thứ gì đó càng phức tạp hơn, thứ này đã làm đôi mắt tuy lớn như luôn vô thần trên khuôn mặt hờ hững, bình thường luôn có vẻ trống rỗng của cô bé đã có thêm chút sức sống.

“Em giống như thành phố này, thậm chí giống như thế giới này, đều là một cô bé chưa lớn.”

Lục Tân là một người ăn nói vụng về, nhưng vì anh biết, lúc này có thể nói với Oa Oa chỉ có mình anh.

Cho nên anh cố gắng làm mình biểu đạt thật rõ ràng: “Anh biết, những người đi theo phía sau đó cũng biết, nếu dưới tình huống không nói cho em, mà bắt em đi đến nơi đó, thì em sẽ không từ chối, nhưng anh lại hy vọng em có thể biết rõ…”

“Anh không biết nói thế nào cho em hiểu, cho nên anh chỉ có thể giúp em cảm nhận những điều này.”

“Những điều này đều là thứ mà anh cho rằng không tệ, cho nên anh muốn chia sẻ cho em.”

“Cũng chỉ có chờ em cảm nhận được những thứ này, anh mới có thể giúp em trả lời câu hỏi của em…”

Anh nhẹ nhàng nhìn về phía Oa Oa, nói: “Em đồng ý bảo vệ họ không?”

Oa Oa im lặng, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, qua một lúc lâu, cô bé mới khẽ gật đầu.

Lục Tân lập tức có cảm giác thở phào.

Tuy anh biết nếu anh không nỗ lực làm những điều này, mà hỏi thẳng Oa Oa thì vẫn có thể nhận được đáp án này…

Nhưng mà, sau khi cố gắng giúp Oa Oa hiểu rõ, rồi quyết định có nên gật đầu hay không, thì ý nghĩa đã không còn giống nhau nữa.

Anh cảm thấy như mình đã làm được một chuyện cực kỳ ghê gớm.

Có điều, còn chưa chờ anh kịp nở nụ cười, đột nhiên Oa Oa bình tĩnh nhìn về phía anh.

Ánh mắt của cô đầy kiên định, mang theo dò hỏi, và cực kỳ nghiêm túc.

“Anh thì sao?”

Lục Tân lập tức ngớ người mất một lúc.

Qua một lúc suy nghĩ Lục Tân mới hiểu được ý của Oa Oa.

Cô bé quá đơn giản.

Đơn giản đến mức tất cả lựa chọn đều rất chân thật.

Đối với việc có đồng ý kế hoạch của Thanh Cảng hay không, nếu xuất phát từ mục đích bảo vệ Thanh Cảng thì đương nhiên là Oa Oa đồng ý, nhưng Oa Oa cũng có sự kiên trì của riêng mình, trong ánh mắt cô ẩn chứa một dò hỏi, là cô bé đang dò hỏi ý kiến của chính mình.

Một là Oa Oa đồng ý bảo vệ Thanh Cảng, nhưng cô bé cũng không muốn từ bỏ cuộc sống bình thường và người cô bé đang theo đuổi.

Sau khi hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Oa Oa, thậm chí Lục Tân còn nảy sinh một cảm giác tôn kính cô bé.

Anh phát hiện ra, hôm nay không chỉ anh dạy Oa Oa một vài điều.

Mà Oa Oa cũng đã dạy anh không ít.

Vì thế anh đã suy nghĩ thật nghiêm túc, sau đó cười trả lời:

“Nếu em đang hỏi anh có đồng ý muốn em đồng ý hay không, vậy câu trả lời của anh là…”

“Bản thân anh rất thích thành phố này.”

“Anh cảm thấy cuộc sống bây giờ khá tốt, cố gắng làm việc sẽ có thể nhận được khoản tiền công béo bở.”

“Không có gia đình, không có con cái cũng có thể tự chơi xích đu một mình, sống thật vui vẻ trong vườn cây ăn quả.”

“Cô bé đáng yêu sẽ từ chối bán đứng linh hồn của cô bé chỉ để hoàn thành nhiệm vụ…”

“Người trong thành phố này biết rõ bản thân mình rất yếu ớt, nhưng họ cũng lựa chọn cố gắng đứng lên đối đầu với ô nhiễm…”

“Đương nhiên họ còn chưa đủ tốt, nhưng anh nhận ra mỗi người trong họ đều nỗ lực.”

Anh vừa nói, khuôn mặt vừa mỉm cười: “Cho nên anh cũng mong có thể bảo vệ được cuộc sống như vậy.”

Oa Oa nghiêm túc nhìn khuôn mặt Lục Tân.

Khi nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, dường như cô bé cảm thấy hơi mơ màng.

Nhưng cô bé vẫn cảm nhận được sự chân thành của Lục Tân khi nói ra những lời này.

Vì thế cô bé nghiêm túc gật đầu, trên khuôn mặt cô bé dần xuất hiện nụ cười.

“Nhưng mà, anh cần phải thành thật trả lời em…”

Lục Tân không đợi Oa Oa kịp nói, thì đã nhẹ nhàng nói, lúc này, khuôn mặt anh vẫn rất chân thành, cũng rất bình tĩnh: “Một khi em đã chọn trở thành lãnh chúa tinh thần, vậy có lẽ em sẽ mãi mãi ở lại đây, mà anh…”

Anh dừng một chút, mới nhẹ giọng nói: “Có thể anh sẽ không thể ở lại Thanh Cảng mãi được.”

“Dù sao anh vẫn còn chuyện cần làm, hơn nữa, anh cảm thấy anh đã rất nỗ lực, anh không thể không thừa nhận...”

“Có lẽ anh mãi mãi không thể trở thành họ thật được…”

Vẻ mặt của Oa Oa lập tức ngẩn ngơ, có một nỗi đau thương không cách nào hình dung dần dâng trào trong mắt cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận