Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1074: Bình tĩnh nói chuyện không được sao? (3)

Bởi vì được trang bị ống giảm thanh, cho nên chỉ có một tiếng súng có vẻ áp lực mà phiêu đột bỗng nhiên vang lên trong không trung.

Bảy tám viên viên đạn trong nháy mắt bắn về phía sau lưng Lục Tân.

Những binh lính võ trang đứng quanh đó nhìn thấy cảnh này, khóe miệng đều đã nhịn không được lộ ra nét tươi cười hưng phấn, híp mắt nhìn ra xa.

Săn thú, là một loại thú vui tao nhã từ xưa đến nay đều được mọi người vô cùng yêu thích!

Viu viu!

Nhưng trong nháy mắt những viên đạn kia bay đi, bọn họ nhìn thấy, dường như thân thể của người trẻ tuổi kia bỗng nhiên nhoáng lên một cái.

Phải nói đó là một loại trạng thái cực kỳ kỳ quái, giống như là ở dưới ánh trăng tản mát nhàn nhạt có chút mơ màng của Mặt Trăng Đỏ, thân thể của chàng thanh niên kia trở nên thoát ẩn thoát hiện, giống như trong một khoảng thời gian rất ngắn hình dáng kia xuất hiện như ảo giác, nhưng sau khi nhìn chăm chú nhìn lên, người đó lại không nhúc nhích.

Người kia chỉ là ngừng bước chân lại mà thôi.

Từ phương diện thị giác mà nói, viên đạn hẳn là đã bắn trúng vào phía sau lưng của anh.

Nhưng điểm mấu chốt là, trên thân thể anh lại không có một chút vết thương nào cả, ngược lại phía trước anh lại truyền đến tiếng phốc phốc của viên đạn rơi xuống đất.

Thật giống như là viên đạn đã xuyên qua thân thể của anh.

Hoặc nói cách khác, là trong nháy mắt kia khi viên đạn bay về phía thân thể của anh, anh đã vặn vẹo thân mình, tránh thoát viên đạn trong gang tấc?

“Hả?”

Cảnh tượng có chút quỷ dị trước mắt, lập tức khiến cho nét tươi cười trên mặt toàn bộ những nhân viên vũ trang đứng đó cứng đờ.

Bọn họ ý thức được một khả năng quái dị nào đó.

Thân thể hơi hơi căng thẳng.

Mà ánh mắt của người đàn ông râu xồm đang cầm súng kia càng trở nên lạnh lùng, bỗng nhiên co chặt lấy cò súng, bóp liên tục không dừng.

Đùng đùng đùng đùng đùng đùng…

Những tiếng súng bị áp chế liên tục vang lên, gào thét mà bay về phía bóng lưng của người đang đứng xa xa kia.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, bọn họ bỗng nhiên thấy hoa mắt, bóng dáng vốn dĩ đang đứng ở ngoài bảy tám mét kia, bỗng nhiên biến mất không nhìn thấy nữa.

Không cách nào hình dung được cảm giác quái dị trong thoáng chốc kia, trong lòng bọn họ chợt cả kinh, đồng thời bọn họ theo bản năng mà ngẩng đầu lên.

Theo ánh sáng từ Mặt Trăng Đỏ hạ xuống, bọn họ nhìn thấy trên bầu trời trước mặt mình, xuất hiện một bóng người, thân thể cong cong, hai tay dang rộng, đi kèm theo tốc độ nhanh chóng khủng khiếp của thế công, là cuồng phong gió táp nổi lên như muốn thổi bay tất cả.

“Bát!”

Trong lòng người đàn ông râu xồm cầm súng chợt cả kinh, phản ứng không thể nói là không nhanh, ông ta ngay lập tức nâng họng súng lên, nhắm thẳng về bóng dáng vừa mới xuất hiện trên không trung kia.

Trong chớp mắt khi nâng họng súng lên, ông ta cũng nhìn thấy rõ mặt của bóng đen kia, một khuôn mặt đang cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề.

“Đùng đùng đùng đùng…”

Ba viên đạn liên tiếp bắn về thân thể đang lơ lửng trên không trung của người kia.

Thế nhưng thời điểm ông ta bóp cò cũng là lúc, bóng người trên không trung kia vươn cánh tay ra, vừa vượt một cái đã bắt được khẩu súng của ông ta.

Cánh tay vừa chuyển lệch hướng lên trên một chút, viên đạn tức khắc gào thét bay về phía không trung.

Còn bóng người màu đen kia cũng thuận thể mà vọt xuống dưới, đầu gối thuận thế mà đáp lên đỉnh đầu của người đàn ông trung niên cầm súng kia, sau đó còn đánh thật mạnh vào cằm của ông ta.

Sức mạnh khủng khiếp như thế, trực tiếp đá bay người đàn ông kia gục trên mặt đất, cằm cũng khập một cái thật mạnh.

Ngay sau đó, Lục Tân xoay chiều chiếc súng vừa đoạt được trong tay ông ta lại phía này, tháo bỏ ống giảm thanh, chĩa vào mặt người đàn ông trung niên kia.

“Không được nhúc nhích……”

Toàn bộ lực lượng vũ trang đứng xung quanh thấy thế, phản ứng lại thì đồng loạt kêu to, hăng hái đồng loạt giơ cao khẩu súng tự động trong tay lên.

Đặc biệt là trong đó còn có mấy người được trang bị đạn dược đặc thù.

“Tôi rất tức giận……”

Nhưng cũng đúng vào lúc này, tiếng cười của một bé gái bỗng nhiên vang vọng lên.

Những nhân viên vũ trang vốn đang cầm súng nhắm vào tên điên đang chĩa súng vào đội trưởng của bọn họ, chỉ cảm thấy như có một đôi mắt lạnh lẽo cùng cực đang du tẩu ở trên cơ thể của mình, có một loại va chạm sức mạnh kỳ lạ xảy ra trên thân thể của mình, ảnh hưởng đến mỗi một thớ cơ bắp của bản thân.

Thân thể bọn họ ngay lập tức không chịu khống chế, như là biến thành thân thể của người khác vậy.

Có tiếng súng ống loạt soạt rơi xuống, cũng có khẩu hoàn toàn không chịu khống chế nữa, hung hăng bị bóp cò, trực tiếp bắn về phía lẫn nhau.

“Đùng đùng đùng đùng…”

Viên đạn phun xa, điện quang lập loè, loạn thành một mảnh.
Mà ở trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, Lục Tân cúi đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên với bộ râu xồm đang bị thương nằm dưới đất.

Ông ta hoàn toàn không suy xét đến những nhân viên vũ trang đang loạn cào cào với súng và khuôn mặt hoảng sợ bên kia một chút nào.

Trên khuôn mặt lúc nãy vốn là vẻ hài hước như mèo giả chuột già hiện tại đã xuất hiện vẻ kinh ngạc, giận giữ.

“Cậu…”

Gân xanh trên trán ông ta hiện lên, đồng tử co chặt lại, dùng sức phun rớt điếu xì gà, hét lên một tiếng thật lớn.

Nhưng chữ thứ hai còn chưa kịp nói, bỗng nhiên một chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc chợt vang lên, Lục Tân đã trực tiếp bóp cò súng rồi.

Những viên đạn từ khẩu tiểu liên lập tức dội thẳng vào mặt người đàn ông.

Lực phản chấn từ nòng súng lúc viên đạn bắn ra khiến cho hay tay và thân thể của Lục Tân xuất hiện một trận tê dại, run rẩy không thôi.

Thế nhưng vẻ mặt của anh lại không có một chút thay đổi nào cả, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của người đàn ông kia, đồng thời vẫn bóp cò súng không nhả, chỉ nghe được tiếng súng không dứt, khuôn mặt của người đàn ông kia đã bị đạn ghim tan nát, những vụn sỏi đá xung quanh đó bỗng chốc văng vụn.

Mười mấy phát đạn trong nháy mắt đã bắn ra, Lục Tân nhìn nhìn luồng khói đen bay ra từ họng súng, nhíu nhíu mày.

Anh lại giơ tay rút lấy một băng đạn khác từ bên hông của người đàn ông trung niên, nhét vào trong súng, tiếp tục nổ súng một lần nữa.

Sau khi đạn bắn đã xong, đã không còn nhìn thấy đầu của người đàn ông kia trên thân nữa, đầu ông ta rơi trên mặt đất, mặt đất sau đó cũng bị bắn ra một cái hố.

Mãi cho đến lúc này, Lục Tân mới chậm rãi nhấc đầu súng lên nhìn thoáng qua, sau đó đem họng súng tiến sát đến bên miệng.

Anh đặt điếu thuốc đã dính máu tươi, nhăn nhúm vô cùng lên trước họng súng, điếu thuốc tức khắc bị khẩu súng nóng tới mức đốt cháy, sinh ra một chút tia lửa.

Anh hít vào một ngụm thật sâu, để tránh cho tắt mất.

Lúc này Lục Tân mới đứng lên, ném súng tự động sang bên cạnh.

Anh di chuyển thân mình, chỉ thấy trên người mình chỗ nào cũng đều bị máu tươi bắn toé, thậm chí còn có một chút màu trắng khác thường bắn tung tóe tại ống tay áo anh.

Anh thoạt nhìn như vừa mới tắm qua một biển máu vậy, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.

Anh chậm rãi rút điếu thuốc từ miệng ra, chậm rãi thở ra một ngụm khói, sau đó một lần nữa ngậm lên, nghiêm túc nhìn về phía kia người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên chiếc xe được võ trang đầy đủ, ăn mặc đồ Đường, tay cầm máy tính bảng máy tính, mỉm cười: “Tôi nhớ ra hình như lúc nãy anh có nói, anh……”

“Muốn biết dáng vẻ của tôi lúc nổi lên ác ý?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận