Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1294: Tặng quà cho Oa Oa (2)

Đây là một người có thể khiến Oa Oa cảm thấy bị uy hiếp dù đang ở thành phố Thanh Cảng.

“Làm phiền mọi người.”

Lục Tân ngược lại chỉ thở dài một tiếng, nói: “Tôi đi gặp anh ta rồi sẽ biết ngay thôi.”

Mặc dù vẫn chưa có thông tin gì nhiều, nhưng cho tới bây giờ, nếu không có thêm thông tin gì thì lại chứng tỏ là tình thế vẫn chưa trở nên ác liệt.

Điều này ngược lại lại là một chuyện tốt.

Xe cộ đã chuẩn bị xong từ trước, Lục Tân và Trần Tinh, Hàn Băng ngồi cùng một chiếc xe, xung quanh còn có ba người mặc một đồng phục bảo vệ đi theo hộ tống, họ nhanh chóng xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ của Thành phố vệ tinh 2, đi thẳng tới căn biệt thự mà Lục Tân đã mua trước kia.

Còn chưa đến gần căn biệt thự mà Lục Tân đã cảm thấy không khí xung quanh nơi này bị khống chế.

Nhìn bề ngoài, đường phố quanh đây thông thoáng, không thấy mấy bóng người, cửa hàng đều đóng cửa, nhưng Lục Tân có thể cảm nhận được lực lượng tinh thần ở đây cực cao, hẳn là vì Thanh Cảng muốn phòng ngừa một số chuyện bất ngờ nên đã quyết định phong tỏa toàn bộ nơi này lại.

Mặc dù không có dấu hiệu nguy hiểm rõ ràng đứng ở giao lộ, cũng chẳng có nhân viên võ trang công khai canh giữ.

Nhưng khi tiến vào phạm vi này, người bình thường sẽ cảm thấy không thoải mái, vô thức muốn rời xa khỏi khu vực này.

Khi xe của Lục Tân dần đi ngang qua những con phố vắng người để đến gần căn biệt thự, anh liền trông thấy trên ban công của một căn nhà ba tầng, Oa Oa đang nhẹ nhàng nghiêng người ra, có lẽ vì đã lấy lại bình tĩnh, cô nhẹ nhàng bay từ trên ban công xuống, trôi xung quanh Lục Tân.

Lục Tân đi xuống xe, hơi định thần lại, có chút kinh ngạc.

Anh phát hiện, người này thật sự chính là Oa Oa chứ không phải là do cô dùng lực lượng tinh thần để đi ra ngoài.

“Oa Oa cảm thấy người này rất nguy hiểm, nói chung là cô ấy cũng không thể chắc chắn liệu mình có thể ngăn cản được anh ta hành động hay không.”

Trần Tinh vừa xuống xe vừa giải thích rõ: “Vì vậy, cô ấy đã đến đây từ sớm, giúp anh trông chừng cô nhi viện.”

Lục Tân hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Oa Oa.

Chỉ thấy cô mặc một chiếc váy châu Âu kiểu cổ màu đen trắng, phần ren nhẹ nhàng rũ xuống.

Cô lẳng lặng trôi lơ lửng tại một nơi cách mặt đất khoảng 20 xăng-ti-mét, nhìn mình, nở nụ cười mỉm vui vẻ.

“Cảm ơn.”

Lục Tân thoáng thả chậm bước chân, lấy ra một chiếc nilon đã được buộc chặt từ trong túi màu đen.

Bên trong là một quả bóng màu đỏ, sau khi do dự một chút, anh mới đưa cho Oa Oa, nói:

“Đây là đồ ăn anh mang về cho em từ khách sạn cao cấp bảy sao ở thành phố Hỏa Chủng đấy…”

“Những quả bóng này trông như trái cây thế thôi chứ thật ra là được làm bằng gan ngỗng đấy, ăn ngon lắm, em nếm thử xem…”

Trần Tinh và Hàn Băng đứng bên cạnh đều ngơ ngẩn.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tân, tâm trạng của các cô rất phức tạp.

Đơn binh lại mang quà về Oa Oa?

Bản thân chuyện này đã là một chuyện khiến người ta kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn chính là…

Món quà này lại còn là thức ăn được mang về từ một thành phố cách xa ngàn dặm?

Chẳng biết có phải là đồ ăn thừa hay không nữa?

Vậy nhưng trên mặt Oa Oa lại lập tức lộ ra vẻ vui mừng, cô nhận lấy túi nilon, nắm thật chặt trong tay.

“Mấy người chờ bên ngoài chút đi, tôi đi trước!”

Lục Tân khẽ nói rồi gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn về phía của cô nhi viện.

Trần Tinh gật đầu, nhẹ nhàng chỉ vào mắt kính của anh.

Ý bảo rằng nếu có vấn đề gì thì cứ trao đổi qua băng tần là được.

Cất bước đi vào trong biệt thự, Lục Tân liền cảm nhận được một loại khác thường, trong sân rất sạch sẽ, không thấy một bóng người.

Anh bình ổn tâm trạng, chậm rãi đi về phía trước.

Xuyên qua con ngựa gỗ bị lật ngã, quả bóng da, bao cát và các loại đồ chơi, anh đi tới trước cửa căn biệt thự.

Lúc đến gần tòa nhà, một lực lượng tinh thần kỳ dị lập tức hấp dẫn sự chú ý của anh, lực lượng tinh thần này rất ổn định nhưng lại hình như là cũng chẳng ảnh hưởng gì đến những thứ xung quanh, có lẽ nó chỉ nằm ở đó, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng nhưng lại chẳng có tí tác dụng.

Giống như một sức mạnh cực kỳ vặn vẹo nhưng cũng không hề vặn vẹo chút nào.

Sau lưng, một chấm nhỏ màu trắng nhanh chóng chạy đến gần anh, sau đó nắm lấy tay anh.

Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng khiến Lục Tân hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn em gái.

Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên em gái xuất hiện ở cô nhi viện.

Cho tới bây giờ, cô, mẹ và cha sẽ không xuất hiện ở nơi này.

Lúc này cũng không tiện hỏi gì nhiều, Lục Tân bước nhanh qua phòng khách, nhanh chóng đi đến hai căn phòng ở trái phải lầu một.

Sau khi dọn vào nơi này, cô giáo Tiểu Lộc đã chia đám trẻ ở cô nhi viện thành hai lớp lớn nhỏ để tiện cho việc học những tiết học khác nhau, vậy nhưng bây giờ, bên phòng học nhỏ thì trống rỗng, trong khi bên phòng học lớn thì lại có rất nhiều phóng xạ yếu ớt từ lực lượng tinh thần, khiến mọi người đều tụ tập bên đó.

Lục Tân đi tới trước phòng học lớn, liền thấy cửa phòng không hề đóng lại.

Tất cả đứa trẻ đều đang lẳng lặng ngồi ở đây, trên bục giảng, một người mặc sơ mi quần tây đang giảng bài.

“Xét xử tức là thẩm tra xử lý và phán quyết.”

“Theo người phương Tây cổ, xét xử là quyền năng của các vị thần.”

“Mà ở xã hội trước khi sự kiện mặt trăng máu diễn ra, xét xử là cách quan trọng nhất để duy trì sự ổn định của xã hội…”

Anh ta nói rất nghiêm túc, trông cứ như một vị thầy giáo chân chính.

Khi Lục Tân xuất hiện ở cửa phòng học, anh ta hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn lại, cười một tiếng với Lục Tân.

Sau đó, ánh mắt lại tỏ ý Lục Tân chờ một chút, để anh ta kể xong câu chuyện cổ tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận