Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1663: Trận chiến đầu tiên của tiểu đội Bạo quân (3)

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng…

Sau khi xe lửa dừng lại, những chỗ là cửa sổ vừa nãy đều biến thành cửa lớn, đồng loạt mở ra.

Sau đó, từ mỗi cánh cửa là một người bước ra.

Có một cô bé đang cầm một con dao lưỡi dao sáng bóng, dấu vết khâu vá trên người đã bị che đi.

Cũng có một cô bé khác thì đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về viên nhục cầu đang nằm trên mặt đất.

Còn có một cánh cửa, giống như cũng không có ai đi ra.

Còn có một người phụ nữ mặc váy đỏ, ánh mắt hiền lành làm người khác cảm thấy thân thiết, cũng có một bé trai đang đeo một chiếc ba lô đựng laptop phía sau lưng.

Còn phía sau, là một người đàn ông anh tuấn, hai tay đút trong túi quần, tỏ ra lạnh lùng.

Một người đàn ông đặt vali màu đen trước mặt, bên trong tất cả đều là các loại dao và hình cụ.

Một người phụ nữ gầy gò đang được một người đàn ông trai tráng cõng trên lưng.

Một người đàn ông đeo kính tròn, trông rất nhẹ nhàng và có khuôn mặt thiếu niên.

Và, cuối cùng, một người đàn ông mặc quần áo đuôi én, tay cầm nạng, đeo kính râm trên mặt.

Còn có một thanh niên sắc mặt bình tĩnh, trên người tựa hồ tản ra sức hấp dẫn khó hiểu.

Bọn họ cùng nhau xuống xe lửa, nhìn thoáng qua cảnh tượng xung quanh, sau đó đồng thời nhìn trước mắt nhục cầu lộ ra nụ cười ấm áp.

Quả bóng thịt quái dị bỗng nhiên run rẩy một chút.

Lúc vừa nhìn thấy hai cô bé kia, thần sắc nó còn có chút âm lãnh, khi nhìn thấy mấy người khác, nó đã ấp ủ phương thức ô nhiễm mãnh liệt nhất, nhưng sau đó nó khi nhìn thấy người đàn ông mang vẻ lạnh lùng, tay áo xắn lên, đeo một chiếc đồng hồ trị giá hai mươi vạn, cũng đã cảm nhận được một loại uy hiếp trực tiếp, ngay sau đó, nó lại nhìn thấy một người đàn ông và phụ nữ nho nhã khác.

Lúc này, trong lòng nó đã mơ hồ sinh ra sợ hãi.

Trong thực tế không nên có quá nhiều con mồi là người có năng lực?

Mặc dù trong hiện thực sẽ có một số người có vị trí cao để cho mình kiêng kỵ, nhưng cũng không nên nhiều như vậy chứ?

Mình đây là trúng xổ số à?

Hết lần này tới lần khác lại là lúc này, nó lại nhìn thấy ba người cuối cùng xuống xe.

Một người có khuôn mặt thiếu niên đeo một chiếc kính hình cầu, tựa hồ thâm sâu như những thứ khủng bố trong vực sâu vậy.

Người xuống xe cuối cùng lại cực kỳ bình tĩnh, làm cho nó cảm thấy tuyệt vọng mạnh mẽ.

Người thứ hai xuống thì cũng không có gì, không biết vì sao hắn nhỏ yếu như vậy mà hết lần này đến lần khác lại lộ ra dáng vẻ phách lối.

"Xin chào đại gia..."

Có ba bốn người từ trên xe bước xuống, chuyện đầu tiên là đi lại phía Tửu Quỷ chào hỏi.

Sau đó, trong ánh mắt vui mừng của Tửu Quỷ.

Bọn họ nhìn đến mục tiêu thanh lý đầu tiên, đồng thời hít một hơi thật sâu, làm động tác chuẩn bị ra tay.

Nhục cầu khủng bố bỗng nhiên run rẩy, trên người xuất hiện từng vết nứt.

Mỗi một vết nứt, đều biến thành một cái miệng, sau đó đầu lưỡi màu đỏ tươi từ trong từng cái miệng thò ra.

Vô số sóng gợn tinh thần bắt đầu nở rộ trên người nó, từng tầng từng tầng căng thẳng, bắt đầu ngưng tụ lực lượng đáng sợ, mà lúc những tầng lực lượng này kết hợp lại với nhau tạo thành động năng cường đại nhất, sẽ dùng phương thức trực tiếp nhất hướng những người này trùng kích.

"Hình ký sinh trùng..."

Số Năm thò đầu từ bả vai người đàn ông trai tráng ra, ánh mắt lạnh lùng đánh giá quả cầu thịt này một cái, liền hơi lắc đầu, nói:

“Nhìn từ lượng cấp tinh thần, chắc chắn là nằm ở cấp độ quốc gia ảo tưởng, những quái vật này ở trong vực sâu đều là những thứ ở gần với Chung cực, thậm chí có khả năng tự xưng là người ứng cử của Chung cực, nhưng bởi vì vừa buông xuống, mới ô nhiễm được ít người cho nên còn chưa khôi phục được hoàn toàn thực lực.”

"Tinh thần nội hạch của cực kỳ cường đại, cho nên dùng phương thức vật lý đối với nó mà nói, trên cơ bản giống như đạn pháo đánh vào trong nước."

"Số lượng người bị nó ô nhiễm nằm trong khoảng từ tám trăm đến một ngàn."

"Khoảng 30% trong số đó đã bị ô nhiễm sâu, không được cứu, nhưng những người khác có thể cứu vãn."

Lục Tân gật đầu: "Có thể cứu tất cả thì phải cứu, ô nhiễm sâu, cũng phải tận khả năng vãn hồi. ”

Số Năm cười nhạt, nói: "Nghe anh nói ra những lời này một cách tự nhiên như vậy, làm cho tôi cảm thấy rất vui mừng, số Chín.”

Nói xong nhìn xung quanh, cười nói: "Động thủ đi? ”

Người đứng trước xe lửa liếc nhau một cái, tựa hồ mơ hồ có chút khiêm tốn.

Sau một khắc, Nhị Hào đeo kính tròn đi về phía trước một bước, người có gương mặt thiếu niên thanh tú này thở dài một hơi, hai tay nhẹ nhàng giơ tay lên, đan chéo trước ngực mình, chợt, lực lượng tinh thần vô hình chậm rãi phóng thích.

Bùm bùm, bùm bùm, bùm...

Khi năng lực của cậu ta thi triển, không có bất kỳ dấu hiệu kinh tâm động phách nào, chỉ là trong mắt ngẫu nhiên có vầng sáng ngũ thải hiện lên.

Nhưng trên một mảnh hoang dã này, lại đột nhiên, phảng phất sinh ra một hồi định thân chú thật lớn.

Tất cả mọi người đều lần lượt tiếp đất, té lăn xuống khoảng đất trống bên trong đồng ruộng.

Lặng yên không một tiếng động, cũng không hề có dấu vết giãy giụa.

Ban đầu chỉ là đám đông tụ tập bị ô nhiễm bởi quả bóng thịt.

Bất kể ô nhiễm nhẹ hay ô nhiễm nặng, không có bất kỳ sự khác biệt nào, ngay lập tức rơi xuống đất và ngủ, giống như một bó rơm.

Mà đến cuối cùng, loại ảnh hưởng này càng khuếch tán càng nhanh, ngay cả cư dân trong thị trấn Vui vẻ cũng không khác biệt lắm, đều nhắm mắt ngủ.

Người chết bị nữ vương thị trấn Vui vẻ đánh thức, thậm chí đều không khống chế được mà ngã xuống đất rồi ngủ, không một tiếng động nữa.

"Đừng lãng phí."

"Ta cũng đã lâu không thay quần áo, nhưng mà năng lực của nó còn rất hữu dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận