Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 936: Ánh mắt người bù nhìn (2)

“Bịch.”

Cả người cô ta rơi xuống đất, nằm sõng soài trên mặt đất, nhưng đầu của cô ta vẫn còn nằm trong tay Black Jack.

Chỉ còn lại cái đầu màu đỏ tươi đang không ngừng phát ra tiếng kêu.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù là Black Jack, hay là cấp dưới của anh ta đều lập tức sợ hãi, lùi về phía sau theo bản năng.

Nhưng đúng lúc này, cái thi thể không đầu của nữ thư ký kia đột nhiên cử động, đôi tay sờ soạng trên mặt đất, sau đó tìm được cái remote tinh xảo màu đen, ngón tay chạm vào một cái nút trong đó, nhẹ nhàng ấn một cái, vang lên tiếng “tích”.

“Tích...”

Âm thanh kỳ bí vang lên, bức màn sân khấu ngăn cách phòng họp lúc ban đầu đã chầm chậm kéo ra hai bên.

Phía sau màn sân khấu là một cái ao pha lê rộng khoảng một mét vuông, bên trong mặt ao là một người bù nhìn.

Chính là người bù nhìn hay nhìn thấy trên đồng ruộng, được dùng rơm rạ bện thành cơ thể, hai cánh tay duỗi thẳng, ở trên đầu có khảm hai viên pha lê làm mắt, dùng phấn màu đỏ vẽ nên cái miệng mỉm cười đầy kỳ quái, trên đầu còn đội một cái mũ rơm màu đen.

Dưới đèn dây tóc, đôi mắt được làm từ viên pha lê đã lóe lên tia sáng lập lòe, nhìn thẳng về phía trước.

“Ong...”

Cả phòng hội nghị đột nhiên lan tràn một loại sức mạnh tinh thần kỳ lạ.

Không có thời gian xảy ra, ngay khi bù rơm nhìn xuất hiện thì sức mạnh ô nhiễm kỳ lạ này đã lập tức lan tràn khắp khắp tất cả mọi nơi.

Mỗi một người đều bị bao phủ trong nó.

“Không ổn!”

Vào lúc này, cho dù là Black Jack, hay là Lão K hoặc là Phương Phiến, Hồng Đào đều cảm thấy da gà da vịt dựng hết cả lên.

Bọn họ đã cảm nhận được nguy hiểm tiềm ẩn đầy khủng bố, cả người như có dòng điện chảy qua.

Họ gần như không còn hơi sức đánh trả nữa, theo bản năng nhắm mắt lại, quay người trốn thoát bằng tốc độ nhanh nhất.

Thậm chí họ có cảm giác mình đã chạy đi.

Nhưng bất chợt cảm thấy mình đang bay bổng, vừa quay đầu lại mới phát hiện mình vẫn đứng yên một chỗ.

Cơ thể cứng đờ, đôi mắt dại ra, vẫn duy trì tư thế mà khi họ vừa nhìn thấy bù nhìn rơm.

Bọn họ gần như không dám tín, vội vàng lao đến, muốn lôi kéo “chính mình” cùng đi, họ không cam lòng phẫn nộ hét to lên.

Nhưng trong căn phòng hội nghị này chỉ có vài gợn gió nhẹ thổi qua.

“Kẹt két...”

Có tiếng động vang lên.

Là trưởng thư ký không đầu, cô ta lồm cồm bò dậy, bởi vì không nhìn thấy đường nên cô ta đã bất cẩn đụng phải cái bàn.

Có điều cô ta chỉ lảo đảo ổn định cơ thể, sau đó hai tay tiếp tục sờ soạng đi về phía trước.

Sau khi đi được vài bước, cô ta đã thành công tìm đến đúng chỗ Black Jack đứng, hai tay từ từ giơ ra phía trước, ôm cái đầu anh ta.

Tay cô ta hơi dùng sức, một tiếng “rắc” cái đầu Black Jack đã bị cô ta kéo phăng ra, kéo theo cả xương sống đầm đìa máu tươi, sau đó cô ta cẩn thận ôm cái đầu này đặt lên cổ của mình, nhét từng đoạn, từng đoạn xương sống vào trong cơ thể.

“Cạch cạch cạch...”

Một loạt tiếng vang thanh thúy vang lên, cái đầu lại lần nữa nằm vững trên cổ cô ta.

Hai tay cô ta ôm nó lắc nhẹ sang hai bên trái phải một chút, cuối cùng đã khít rồi.

Cơ bắp trên khuôn mặt đã vô cảm một thời gian dài của Black Jack hơi co lại, biến thành một vẻ mặt mỉm cười kính cẩn.

“Không hổ là người có năng lực có thể đánh chết sinh vật quái dị, năng lực của anh ta rất là lợi hại đó…”

Nữ thư ký trưởng, hoặc là nói Black Jack đang mỉm cười nói lẩm bẩm.

Sau đó cô ta nhẹ nhàng xoay người, nhìn về phía vị trí vách tường.

Bốn pho tượng mặt người trên vách tường, trên đôi mắt vẫn còn bị găm đinh, nhưng không biết biểu cảm trên khuôn mặt đã xuất hiện thay đổi từ lúc nào.

Trên pho tượng tựa như là đang nở một nụ cười mỉm đầy bất thường

Ngay sau đó, ba pho tượng trong số đó từ từ há miệng ra, trong miệng của họ có dần dần trào ra một thứ chất gì đó có màu đen.

Loại vật chất này từ từ cử động trên mặt đất, không ngờ lại dần ngưng tụ thành hình người, biến thành ba người mặc quần áo giống hệt như thư kí trưởng Thẩm, có dáng vẻ giống hệt cô ta, thậm chí nụ cười trên mặt cũng không mảy may thay đổi.

Dép lê dưới chân đám người đó đạp lên mặt đất phát ra tiếng vang, chia ra đi đến trước mặt ba người Lão K, Phương Phiến và Hồng Đào.

Lúc này con ngươi của ba người đó đã siết chặt lại, không còn nói nổi thành lời, không có động tác cũng không có vẻ mặt gì, họ đồng loạt vươn tay ra từ từ sờ lên đầu ba người, rồi cẩn thận rút ra giống như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Sau một lúc lâu, tiểu đội người có năng lực của thành phố Trường Hồ lại được tập hợp lần nữa.

Nhưng bây giờ, trên mặt họ đều mang nụ cười kính cẩn, có vẻ hài hòa hơn lúc trước rất nhiều.

Hơn nữa cách ăn mặc trang điểm của họ không còn dáng vẻ lố lăng như trước, mà thống nhất mặc bộ đầm màu đen, chân mang dép lê.

“Lại bắt được một đội...”

Black Jack quay đầu nhìn về bàn hội nghị đối diện, mọi người đã sợ hãi ngã ngồi hết trên ghế.

“Thật mong chờ có thể gặp được nhiều đội nữa đến đây…”

Họ đồng loạt nở nụ cười giống hệt nhau, giọng nói cũng vang lên một cách chỉnh tề, tạo thành một sự cộng hưởng kỳ lạ:

“Nếu không, người đó sẽ không hài lòng đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận