Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 805: Có thể cho những người bất hạnh kia cái gì (2)

Chóp mũi hơi nóng, dường như máu tươi đã chảy ra.

Ánh mắt Lục Tân lạnh lẽo, bàn tay hơi run lên, hình thành một dáng vẻ vặn vẹo.

Đôi mắt anh trở nên đỏ hồng, muốn lập tức lao về phía trước xé nát đám người này ra.

Nhưng anh thật sự muốn như thế sao?

Một tiếng “thịch”.

Trái tim tựa như giật thót một cái, ánh mắt Lục Tân lại trở về rõ ràng.

Anh nhìn trước mắt, thật ra không có đám người cuồng nhiệt và quái vật gì cả, mà chỉ có một đám người đáng thương.

Vì thế Lục Tân từ từ thở phào, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh.

“Tôi cũng từng cảm nhận nỗi đau khổ như các người, cho nên tôi cũng hiểu các người.”

Lục Tân lẳng lặng suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía bọn họ.

Thật ra lúc này không cần phải nói những lời này, nhưng Lục Tân vẫn nhìn bọn họ, nghiêm túc nói: “Đau khổ và bất hạnh của các người đã bị lấy đi, rồi biến thành vũ khí tổn thương người khác, có người dùng ảo giác giả dối dụ dỗ mấy người, còn các người thì luôn không ngừng giúp anh ta tăng cường lượng lớn sức mạnh, rốt cuộc là anh ta đang giúp các người hay là vùi các người vào sâu trong đau khổ, đẩy các người chìm sâu vào nó hơn?”

“Các người bị lừa, các người cho rằng nơi này có thể giúp các người quên đi đau khổ, nhưng thật ra là luôn nhớ rõ nó.”

Hít sâu một hơi, giọng nói Lục Tân đã đè xuống rất thấp: “Đau khổ và bất hạnh, của các người đều đã xảy ra, tôi không giúp được các người.”

“Nhưng tôi nghĩ, ở trong thế giới giả dối này, ít nhất tôi có thể cho các người một vài thứ chân thật.”

“…”

Anh nghiêm túc nói hết những lời này, sau đó kéo Oa Oa hơi khom người cung kính cúi chào.

“Tôi đồng cảm.”

Anh nói từ từ chậm rãi, giọng nói rất dịu dàng:

“Có lẽ không thể giúp gì, nhưng tôi biết cuộc sống của các người vất vả thế nào.”

Giọng của anh không lớn, nhưng ở trong thế giới bị đan chéo bởi tinh thần, nó lại truyền vào lỗ tai của mọi người.

Có một ông cụ ngồi ở trong một góc khuất khó thấy đang thưởng thức trận quyết đấu này hơi ngơ ngẩn.

Ông ta từ từ đẩy vành nón che khuất mặt lên, vẻ mặt có hơi kỳ quái.

Đồng cảm vốn chính là thứ rẻ mạt nhất trên thế giới này.

Nhưng khi Lục Tân nghiêm túc nói ra những lời này, bên trong thị trấn nhỏ lại dần dần xuất hiện một thay đổi rất nhỏ.

Tiếng ca vẫn còn tiếp tục, hơn nữa còn có thể nghe ra sự cuồng nhiệt đến điên cuồng.

Mọi người, vẫn cứ dùng tư thế thống nhất, dùng cách thức quái dị để lễ bái vị thần không biết tên nào đó.

Nhưng trong đám người cuồng nhiệt lại có một người phụ nữ sau khi bị Lục Tân ảnh hưởng thì vẻ mặt chết lặng đã hơi thay đổi, cô ta vẫn ngâm nga vàlễ bái giống như những người khác, nhưng trên mặt lại dần chảy nước mắt.

Dần dần, tiếng khóc của cô ta càng lúc càng to, không thể nào ngâm nga, động tác cúng bái cũng rối tinh rối mù.

Lục Tân đã gặp người phụ nữ này khi vào trong chai lần trước.

Khi đó vì cứu chồng của mình mà cô ta phải bán đi quán cơm nhỏ mình đã dốc bao công sức, tiêu hết tiền tích cóp nhưng chồng vẫn qua đời. Vì thế cô ta dần chết lặng, dường như không có thứ gì có thể ảnh hưởng đến cô ta.

Đã rất nhiều năm cô ta chưa từng nói một câu nào nghiêm túc, cũng chưa từng biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng lúc này, bỗng nhiên cô ta bật khóc, bả vai không ngừng run rẩy, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành gào khóc.

Tiếng khóc của cô ta vô cùng bi ai, tựa như muốn giải tỏa hết tất cả tủi thân và đau khổ ra ngoài.

Cô ta chỉ là người đầu tiên, bên trong thị trấn nhỏ này còn có rất nhiều người cũng bị anh ảnh hưởng.

Dường như lúc này động tác nhịp nhàng của họ đang bị hỏng như tổ kiến phá đê, dần dần tán loạn rồi giống như sự chết lặng của bản thân mãi không thay đổi đã dần bị ăn mòn thành một vết rách, vì thế người thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng thi nhau khóc lên.

Càng ngày càng nhiều tiếng khóc, dường như bản thân họ đã dần tỏa ra sức mạnh mạnh mẽ nào đó, rồi dần lan tỏa ra khắp nơi.

Tiếng khóc chỉ xuất hiện ở thị trấn nhỏ xinh đẹp này, lại gây chấn động khắp thế giới.

Có quá nhiều người coi thường sức mạnh của sự đồng cảm.

Có lẽ đồng cảm chính là sức mạnh vô dụng nhất trên thế giới này.

Nhưng đối với những người bị Ecuador và bất hạnh đả kích đến chết lặng, tâm hồn lạnh lẽo như tảng đá mà nói, chỉ một chút đồng cảm đã có thể phá vỡ lớp vỏ ngoài, làm cho cảm xúc chết lặng của họ xuất hiện đau khổ, hơn nữa còn bật khóc.

Có thể khóc, với bản thân họ mà nói thì đó chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Cho nên họ dốc sức gào khóc.

Lục Tân im lặng nhìn đám người đang khóc thút thít, trong lòng anh thật sự hi vọng bọn họ sẽ được sống lại một cuộc đời mới.

“Không thể nào, không thể nào...”

“Sao mày dám làm như vậy?”

Ngay khi cái chai tràn ngập tiếng khóc, trên mặt Đại giáo chủ Ecuador bên trong kén sáng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thậm chí còn có hận thù.

Anh ta vốn nên dốc hết sức hoàn thành nghi thức ký sinh, nhưng bây giờ anh ta lại chẳng rảnh mà lo, bởi vì anh ta có thể cảm nhận được bảo tàng Ecuador xảy ra thay đổi, sức mạnh của anh ta đã không còn thuần túy. Bởi vậy anh ta lập tức cân nhắc, dứt khoát đưa ra quyết định.

Trên người anh ta bỗng nhiên xuất hiện một phần lớn dây thần kinh và mạch máu được rút ra từ trên người Nữ Vương.

Chúng có màu đỏ tươi của máu, bay lơ lưng trên không trung, sau đó nhanh chóng phát sáng nhè nhẹ rồi bay về một hướng.

Ở thị trấn Vui Vẻ bị đánh nát thành một bãi hoang tàn, nơi đó có giấu một cái rương màu đen.

Trong rương, là một mô hình viện bảo tàng cổ xưa.

Dây thần kinh và mạch máu bay ra từ trên người anh ta đồng loạt vọt đến trước mô hình, rồi cắm vào trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận