Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 736: Để thế giới nhìn thấy dáng vẻ thực sự của em (1)

Sau khi nhìn chằm chằm Lục Tân một lúc và chắc chắn rằng lúc này anh không nói đùa với mình, Oa Oa há to cái miệng nhỏ không tiếng động.

Đây là lần đầu tiên Lục Tân nhìn thấy biểu cảm như vậy của cô bé.

Lúc này, anh ngồi ở ghế lái, chỉ cách Oa Oa có hai mươi xăng-ti-mét, thậm chí có thể cảm nhận được một niềm vui sướng khôn tả bỗng trào dâng từ trên người cô bé này. Loại cảm giác đó thật giống như ngày đầu tiên chú chim nhỏ biết mình có thể bay, lần đầu tiên đứa trẻ lang thang bên đường biết mình cũng có thể ăn được chân gà đã cháy vàng sau ô cửa kính.

Đối với việc này, anh hơi mím khóe miệng.

Loại cảm giác vừa không dám tin, nhưng lại vui mừng này của Oa Oa, khiến tâm tình anh cũng trở nên rất tốt.

"Hì hì!"

Sau khi Oa Oa xác định theo cách của riêng mình, trên mặt lập tức lộ ra một biểu cảm vô cùng vui vẻ.

Lục Tân nhìn cô bé, xác định đây là một biểu hiện thực sự vui mừng.

Nó không giống với nụ cười lộ ra khi nhìn thấy anh trước đây.

Trong niềm vui lần này còn xen lẫn một chút hưng phấn và hoạt bát. Cô bé vừa mỉm cười, vừa kéo chiếc cổ áo kiểu Âu màu trắng ôm trên cổ xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài và mảnh mai, mỉm cười ném sang một bên.

Lần này, bởi vì cô bé nhất quyết muốn làm ầm ĩ để được ra ngoài thành phố, nên thời gian lúc ấy gấp gáp, thế nhưng đội phục vụ vẫn quấn rất chặt.

Mang trang sức, duyên dáng và sang trọng, giống như một công chúa nhỏ.

Nhưng cô công chúa nhỏ này lúc này lại đang cười vui vẻ, còn ra sức chớp chớp đôi mắt, ép kính áp tròng làm đẹp trong mắt ra ngoài.

Lục Tân nhìn thấy đôi mắt của cô bé, trong sáng và sâu thẳm, đen trắng rõ ràng.

Sau đó, cô bé kéo mạnh và cởi chiếc áo gi-lê bên ngoài chiếc váy đen của mình ra.

Cô bé liếc nhìn chiếc váy đen nặng nề trên người và bắt đầu cúi đầu xé bỏ những lớp ren nặng trĩu.

Cô bé đạp bỏ đôi bốt và duỗi thẳng đôi chân thon dài của mình.

Cô bé cởi bỏ đôi tất dài và đá sang một bên.

Cô bé kéo bộ tóc giả màu cam đang đội trên đầu xuống, để lộ mái tóc đen dài.

Cô bé tháo trang sức trên đầu xuống, mái tóc dài xõa ngang lưng.

Lục Tân nghiêm túc cầm tay lái, nhìn thấy cô bé bên cạnh càng ngày càng trở nên giản dị.

Cỏ dại phía trước không ngừng bị nghiền nát cuốn vào bánh xe.

Lều vải của bộ đội vũ trang ở đằng xa không ngừng được kéo đến gần phía trước xe, từng chút một.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Oa Oa dường như đã biến thành một người khác.

Lúc này, cô bé không còn mặc váy nặng nề và hóa trang như công chúa trong truyện cổ tích, bất kể lúc nào đều phải đeo kính áp tròng làm đẹp và lấy ô che mặt, giống như một bản vẽ bước ra từ phim hoạt hình. Thay vào đó, cô bé thực sự trở thành một cô bé giản dị, mặc một chiếc váy đen mỏng đến đầu gối, với mái tóc đen như thác nước, khuôn mặt hướng lên bầu trời, cười vui vẻ đón ánh mặt trời và làn gió nhẹ ngoài cửa sổ.

Tốc độ xe của Lục Tân chợt chậm lại một chút.

Anh quay đầu lại liếc nhìn Oa Oa từ đầu đến chân, ánh mắt dần trở nên có chút kinh ngạc.

Anh đã nhìn thấy Oa Oa rất nhiều lần trước đây, chẳng qua cảm thấy cô bé này rất xinh đẹp.

Nhưng vẻ xinh đẹp đó không chân thật.

Thế mà bây giờ, cô bé để lộ đôi chân trần, tóc để xõa không dùng bất kỳ món trang sức nào, không cầm ô, không đeo kính áp tròng làm đẹp.

... Thậm chí, không mang giày.

Anh bỗng nhiên có cảm giác cô bé này đang trở nên chân thật.

Không chỉ có ngoại hình trở nên chân thật, con người thật của cô bé cũng thực sự trở nên hoạt bát trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

"Làm gì vậy? Dừng lại ngay, nếu không chúng tôi sẽ nổ sũng."

Chiếc xe cải tiến chạy dọc con đường rạn nứt, rất nhanh đã đến gần một căn lều bên đường.

Bên ngoài lều, một vài chiến sĩ vũ trang đang ngồi nghiêng ngả lập tức đứng dậy.

Bọn bọ giương súng chĩa vào xe của Lục Tân từ xa, lớn tiếng quát: "Mặc kệ anh từ đâu tới, mau cút ngay cho chúng tôi. Đại ca của chúng tôi nói rồi, nơi này chúng tôi đã chiếm đóng, không có gì đáng để nói lý, ai dám tới đều phải nổ súng..."

Lúc này, Lục Tân đang quay đầu nhìn Oa Oa, không nói gì.

Xoạt xoạt xoạt.

Càng có thêm nhiều người đổ ra từ phía sau bọn họ, kẻ thì cầm súng, kẻ thì la hét.

Thậm chí còn có người cúi xuống nhặt súng, nhắm ngay về hướng ghế lái.

Tuy nhiên, như thể nhìn thấy thứ gì đó trong ống kính ngắm, ánh mắt họ vô thức nhìn thẳng.

"Vù…"

Mãi đến lúc này Lục Tân mới quay đầu nhìn về phía trước.

Hình ảnh nhìn thấy là trong vòng chưa đầy mười giây, gần như tất cả những người trong căn lều này đã lao ra.

Trên mặt bọn họ mang vẻ hung dữ và điên cuồng, không ngừng hét về phía bản thân.

Dường như có một sự điên rồ nào đó đang ủ trong người khiến họ sẵn sàng bắn vào bất cứ ai bất cứ lúc nào.

"Những người này quả nhiên rất điên mà..."

Lục Tân thầm nghĩ trong lòng, vẫn không đáp lại mà tiếp tục tìm các nút xung quanh vô lăng.

Anh đang tìm nút mở nắp ca-pô trên nóc xe và nghi ngờ rằng có phải đội hỗ trợ đã tháo nó ra trong đợt thanh lý ban nãy rồi không.

Bên ngoài càng ngày càng có nhiều người, bọn họ lao ra khỏi lều, ước chừng có mấy chục người tụ tập.

Vô số súng ống và thậm chí là súng phóng tên lửa đều nhắm thẳng vào chiếc xe cải tiến. Một giọng nói mắng mỏ hùng hổ vang lên, dường như hét lên các câu kiểu như: "Người trong xe mau ra ngoài.", "Bất kể là ai muốn tới cướp của báu đều trực tiếp trừ khử." "Ba hai một.".

Nhưng may mà lúc này, Lục Tân cuối cùng cũng tìm được nút và nhẹ nhàng mở nắp ca-pô trên nóc xe ra.

Anh thở phào nhẹ nhõm và nói với Oa Oa trên ghế kế bên: "Hãy để thế giới nhìn thấy dáng vẻ thực sự của em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận