Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1110: Tiếng khóc thần bí lúc nửa đêm (1)

Tiền không đủ thì phải làm sao?

Tất nhiên là dựa vào bản lĩnh của bản thân để đi kiếm tiền.

Đàn ông mà, sau khi đau lòng ảo não như đưa đám, vẫn luôn phải vực dậy tinh thần kiếm chút ít...

Cơ hội kiếm tiền đang ở trước mắt, sao có thể không nắm bắt?

Lục Tân còn nhớ, trước đây Hàn Băng từng nói với mình, Bộ phận thông quan đặc biệt cũng không cấm nhân viên đi làm việc thêm?

"Sao hả?"

Mà một nhóm người ngồi quanh bàn đã rất ngạc nhiên khi nghe những lời của Lục Tân.

Ngay lập tức, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ vui mừng.

Vừa rồi vẫn luôn có cảm giác xa cách với cậu Lục này, giống như người ta không cùng một thế giới.

Tính cách trầm tĩnh lại ít nói, ánh mắt thấu đáo thậm chí sắc bén khi nhìn người khác của anh khiến người ta có chút cảm giác bất an.

Lại thêm những lời Tiêu Viễn và Cao Nghiêm thường hay kể, khiến bản thân anh có vẻ bí ẩn khó tả.

Bởi vậy, mặc dù mọi người đều muốn nhờ anh giải quyết tình huống gặp phải, nhưng trong lòng lại lo lắng, chuyện gặp phải lại quỷ dị, đối với việc có thể mời được vị đại thần này hay không, cũng không có chút lòng tin, càng không dám có nửa ý cưỡng cầu...

Có ai ngờ, chỉ ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, cậu Lục này lại đổi ý...

Đổi ý là tốt, không sợ cậu đòi tiền, tiền là sức mạnh của chúng tôi...

Ai là người đáng sợ nhất trên thế giới?

Chắc chắn không phải là sát thủ hàng đầu nhận tiền giết người, mà là kẻ lỗ mạng không biết tiền là món đồ chơi tốt như thế nào.
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi, tôi sẽ đến trước..."

Một người đàn ông trạc bốn mươi là người đầu tiên kinh ngạc giơ tay: "Xin hỏi cậu Lục ra tay lần này, giá cả..."

"Để tôi để tôi..."

"Hay là mời cậu Lục đến chỗ tôi xem qua trước, không thể chậm trễ..."

Bỗng chốc cả nơi này đều nhiệt tình cả lên, thực sự tăng lên vì một chữ "tiền".

Mọi người bớt thận trọng hơn, ánh mắt nhìn Lục Tân thân thiết hơn rất nhiều.

Ngay cả Phó tổng giám đốc Tiêu cũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Vốn dĩ có chút sợ rằng Lục Tân sẽ không hài lòng với sự sắp xếp của mình, nhưng không ngờ anh lại đồng ý ra tay giúp đỡ, hơn nữa, anh thực sự nói với những người này rằng nể mặt mình, anh Lục lại nể mặt mình mà bằng lòng giúp đỡ...

Phó tổng giám đốc Tiêu đột nhiên cảm thấy đáng giá, rất đáng giá.

Vì vậy dưới tình huống vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh ta cũng lập tức phản ứng lại, vừa dùng ánh mắt thử thăm dò Lục Tân, vừa nói: “Đều là bạn bè, mọi người không cần gấp. Nếu anh Tân đã đồng ý, thì những chuyện kỳ lạ chúng ta gặp phải đây nhất định sẽ có thể giải quyết..."

"Chỉ là chi phí để ra tay..."

Anh ta không nhận được phản ứng từ ánh mắt của Lục Tân, chỉ đành tự mình suy nghĩ, ngập ngừng nói: "200 nghìn tệ?"

Không tham khảo thứ khác, chỉ báo bằng giá tiền của chiếc một đồng hồ đeo tay.

Suy cho cùng, cảm thấy lần trước Lục Tân nhận chiếc đồng hồ từ Cao Nghiêm, dáng vẻ khá vui.

"Cái gì?"

Lục Tân đang thất thần bỗng dưng ngẩn ra, quay đầu sang nhìn Tiêu tổng.

Trong lòng Tiêu tổng lộp bộp: "Báo ít sao?"

"Báo cao rồi đấy?"

Lục Tân nghĩ thầm, chỉ là việc riêng, có thể cao tới 200.000 tệ như thế sao?

Kỳ thật có chút lo lắng, cái giá này sẽ lập tức dọa chạy những người này.

Nhưng không ngờ, sau khi nghe được cái giá này, ngoại trừ cậu thiếu niên 17, 18 tuổi họ Mạnh vừa tốt nghiệp cấp ba khẽ cau mày, những người khác ngược lại im lặng, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt dường như có chút suy ngẫm và niềm vui ngoài ý muốn...

"Được!"

Anh Ngô có tuổi tác lớn nhất, vỗ tay nói: "Khi nào cậu Lục có thời gian?"

"Tôi cũng vậy, 200 nghìn tệ, thật sự không cao lắm, Trương Bán Tiên bên cạnh xem phong thủy cần tốn cả một căn hộ cơ đấy..."

"Đúng vậy, cậu Lục của chúng ta bắt được ma thật cơ mà?"

"Tiền vẽ bùa này, có phải nên đưa thêm không?"

Lục Tân sững người.

Tại sao đám người này lại thoải mái như vậy?

Rõ ràng lúc trước xem bệnh cho cha con nhà họ Từ đến từ thành phố chính, bọn họ cũng chỉ trả 100 nghìn tệ, hơn nữa vấn đề của cô chủ nhà họ Hứa khi đó còn có phần nghiêm trọng hơn. Những người này chỉ gặp phải một số hiện tượng không thể giải thích rõ, đã chịu bỏ thẳng ra 200 nghìn tệ sao?

Tại sao vậy?

Sau một hồi suy nghĩ, Lục Tân nhanh chóng hiểu ra.

Loại trừ vấn đề lạm phát tăng cao, chỉ có thể nói rằng không phải đám người này hào phóng, mà là giá trị con người đã tăng lên.

Trong mắt họ, người đã liên tiếp xử lý chuyện của Tiêu tổng và Cao Nghiêm như mình, ít nhiều cũng coi như có tiếng trong giới, đúng không?

"Hù..."

Nhìn thấy bọn họ đều có vẻ vui vẻ, Lục Tân lúc đầu có chút không nhẫn tâm, cũng yên tâm.

Bọn họ sẵn sàng chi trả, mình cũng miễn cưỡng nhận thôi...

Suy cho cùng, bản thân bây giờ đang phải đối mặt với một đơn đặt hàng trang trí cao ngất trời, thực sự cần dùng đến tiền.

Hơn ba mươi triệu lận...

Cho dù bản thân rút hết tiền trong ngân hàng ra, cộng thêm thù lao của thành phố Hắc Chiểu, cùng với việc làm thêm từ chỗ Hạ Trùng, thậm chí thanh lý mấy chiếc xe hiện có, cũng vẫn còn thiếu hơn mười triệu tệ. Bây giờ những chuyện này đến tay, ngược lại vừa khéo giải quyết được nhu cầu cấp thiết.

Một là 200.000 tệ tương đương với số tiền xử lý năm, sáu mươi chuyện góp lại...

Nếu là xử lý hai, ba trăm chuyện trong một lần, số tiền này vẫn sẽ kiếm được...

Hai ba trăm chuyện, không nhiều!

"Nếu đã như vậy..."

Lục Tân cũng nở nụ cười thân thiện, nhìn về phía đám người này nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu thôi?"

Trước đây Hàn Băng đã nói, Bộ phận thông quan đặc biệt hứa sẽ giúp mình lắp đặt thiết bị trước, khoản này mình có thể từ từ đưa sau.

Nhưng Lục Tân là một người chính trực, có thể mau sớm trả lại thì tất nhiên sẽ trả lại càng sớm càng tốt.

Nhìn vào vụ đầu tiên trước.

Anh Ngô, người lớn tuổi nhất, tính tình ổn định và trung thực, đưa tiền nhanh nhất, vụ việc cũng kỳ lạ nhất.

Vụ việc: Tiếng khóc lúc nửa đêm

Mô tả: Anh Ngô năm nay 43 tuổi, vợ mất cách đây 3 năm, đang sống với đứa con 12 tuổi. Công việc làm ăn ngày càng lớn, nhưng vẫn luôn không tái hôn. Cách đây không lâu khi thấy sự nghiệp ổn định, anh ta đã nảy lên ý định tái hôn, thế là anh ta đã bỏ ra vài triệu tệ mua một căn biệt thự ở Thành phố vệ tinh 2 để ở. Kết quả là trong đêm bạn gái qua nhà hôm đó, đã bị dọa sợ chạy mất...

Nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, thì nghe thấy có tiếng khóc thê lương buồn bã của phụ nữ vang lên bên tai.

Anh Ngô tiễn bạn gái đi, nghi ngờ không biết có phải người vợ đã khuất của mình trách mình tái hôn, nên đến quấy rối mình hay không.

Thế là hôm sau thắp nén nhang, giải thích cả buổi trời.

Nhưng không ngờ, vài ngày sau khi vụ việc xảy ra, tiếng khóc đó vẫn thường xuyên vang lên lúc nửa đêm, càng ngày càng nghiêm trọng, như thể người vợ đã khuất cảnh báo bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận