Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1589: Đây là viên đạn của anh sao? (1)

Mặc dù biết Sở sự vụ Ách Bích đã treo thưởng cho hành động ám sát mình, nhưng Lục Tân thực sự không để tâm đến chuyện này, điều mà anh cân nhắc là trước tiên tìm những đứa trẻ trong cô nhi viện trở về, nhờ họ giúp đỡ thăm dò viện trưởng già, rốt cuộc đang có chủ ý gì, sau đó hoàn thành khâu cuối cùng trong sắp đặt của mẹ, giúp mình và họ cùng thoát khỏi cô nhi viện.

Đối với tiền thưởng, sát thủ, Sở sự vụ Ách Bích gì đó, vân vân... đều không quan trọng.

Nghiên cứu của Thanh Cảng đã kết quả, bản thân tất nhiên sẽ đến tìm bọn họ.

Thậm chí, đến lúc đó còn có thể hỏi xem, tôi nạp mình còn sống tới, có thể chia một nửa số tiền thưởng không?

Tuy nhiên, nó thực sự đúng như Thanh Cảng suy đoán.

Có thể những người thạo tin trên thế giới này đều đã biết thân phận của mình, biết mình không hề dễ giết.

Nhưng với mức thưởng khổng lồ mà Sở sự vụ Ách Bích đưa ra, vẫn sẽ có người bị cám dỗ, hơn nữa còn không ít.

Ngày đầu họ ra khỏi thành phố, xe chạy về phía trước suôn sẻ...

Bởi vì sức ảnh hưởng và thực lực mỗi ngày một tăng của Thanh Cảng hiện nay, dẫn đến vùng hoang dã hiện giờ, an ninh trật tự đều tiến bộ rất nhiều, ít nhất là trong phạm vi bức xạ của Thanh Cảng.

Trên đường đi họ cũng đi qua một số tụ điểm lớn và những khu vực thường xuyên có sự xuất hiện của kỵ sĩ đoàn, nhưng cả một lần chặn cướp đường cũng không gặp.

Ngay cả khi có một vài người trông không thân thiện đứng nhìn từ xa, bọn họ cũng sẽ giải tán ngay khi họ đến gần.

Đoán chừng do chiếc xe jeep dày cộp và chiếc mô tô công nghệ cao đã khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm.

Ngày đầu trôi qua một cách yên ổn.

Trưa hôm sau cũng không gặp chuyện gì đáng chú ý.

Cho đến chiều, khi Lục Tân chạy về phía trước cách chiếc xe jeep khoảng 100 mét, một chiếc xe địa hình cao lớn lao tới từ phía đối diện, kính chống nhìn trộm, bánh xe cao to cuốn lên một cơn lốc bụi khỏi mặt đất.

Khi nó chạy ngang qua xe mô tô của Lục Tân, tốc độ đột ngột chậm lại.

Có thể nhìn thấy, trong ghế lái có một người đeo kính râm đang cẩn thận nhìn về phía Lục Tân, quan sát anh đến nỗi không chớp mắt.

Qua kính chống nhìn trộm màu đen, Lục Tân có thể cảm nhận được ánh mắt của những người trong xe.

Nguy hiểm và trực tiếp như nhìn chằm chằm vào con mồi.

Vì vậy, bắt gặp ánh mắt của họ, Lục Tân quay đầu sang, nhìn đối mặt họ qua tấm kính chống nhìn trộm.

Sau đó, anh gật đầu rất lịch sự.

Nở một nụ cười tiêu chuẩn với sáu chiếc răng trên và dưới: "Xin chào."

"Vù..."

Người trong xe không đáp lại sự lễ phép của anh, mà đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng phóng xa, kéo xa khoảng cách với anh.

Lục Tân hơi cảm khái trong lòng: "Đây chính là chuyên nghiệp sao?"

Mặc dù trước đây chưa bao giờ nhúng tay vào ngành sát thủ, cũng thiếu kinh nghiệm tương tự.

Nhưng anh cũng nhìn thấy sự soi xét và quan sát cẩn thận từ những cặp mắt bị che đi bởi tấm kính chống nhìn trộm.

Vì vậy, đây là người của một thế lực nào đó phái tới để quan sát mình?

Ngược lại không ngờ, mới chỉ qua một ngày rưỡi sau, đã có người khóa vị trí của mình rồi.

Bản thân vốn cho rằng, sát thủ sẽ nhân lúc người khác không chuẩn bị, chạy đến phía sau đối phương và bắn pằng pằng vào đầu họ chứ.

Bây giờ có vẻ như, mình đã nghĩ ngành sát thủ quá đơn giản rồi.

Mỗi ngành đều có tính chuyên nghiệp riêng...

Mặc dù có thể nhận ra mục đích của đối phương, nhưng vì đối phương không có động thái gì nên Lục Tân cũng không để ý tới.

Anh thậm chí cũng không thông báo cho Số 14 và Tiểu Thập Cửu ở phía sau, chỉ là chạy chậm một chút, cách họ gần hơn.

Cũng từ lúc gặp chiếc xe này, dần dần, Lục Tân cảm thấy mình gặp ngày càng nhiều người và những ánh mắt tò mò.

Một số chỉ trốn trong vùng đồng hoang che phủ đến thắt lưng ở hai bên đường, nhìn mình vượt qua trước mặt họ cách những ụ cỏ.

Một số trốn trong những thôn xóm bỏ hoang, dùng ống nhòm nhìn mình.

Một số đứng ngay hai bên đường, tay ôm súng, lạnh lùng nhìn mình lúc mình đi qua.

Tuy nhiên, chưa gặp phải hành động ra tay thật.

Điều bất lịch sự nhất mà họ làm, chỉ là khi đi ngang qua một nhóm người, mình mỉm cười với họ.

Nhưng họ lại không lộ ra nụ cười đáp lại, còn nhổ nước bọt xuống đất một cách dữ dội.

Tâm trạng Lục Tân có chút không tốt, ghi nhớ người này, nhưng cũng không chọn dừng xe để gây rắc rối cho họ.

Đây hẳn là quy tắc của ngành sát thủ thì phải, biết mình không dễ giết như vậy, nên không dám tùy tiện ra tay.

Là đang đợi kẻ lỗ mãng thử hỏa lực của mình trước?

Có điều, do vậy cũng có thể thấy rằng, tuyến đường mình đi đã được lan truyền.

Cho nên mới có nhiều người như vậy, đúng lúc xuất hiện phía trước lộ trình của mình, quan sát mình, đồng thời mưu tính điều gì đó.

Nói không chừng, tuyến đường mình đi còn có thể bán để lấy tiền...

Điều này cũng khiến Lục Tân đột nhiên phát hiện ra sơ suất của mình, sớm biết thế nên tìm một người bán vị trí của mình trong lúc tới chợ ngầm.

Tiền tình báo này, ai kiếm mà không phải kiếm chứ?

Bầu không khí căng thẳng này là một chiều, tức là chỉ có sát thủ căng thẳng cho đến đêm hôm sau.

Khi mặt trăng máu lên cao trên bầu trời, Lục Tân sắp xếp nghỉ ngơi như thường lệ.

Dù phải làm gì, lịch trình căng thẳng đến đâu, vẫn cần chú ý nghỉ ngơi khi đi đường ở nơi hoang dã.

Suy cho cùng, vùng hoang dã rất nguy hiểm.

Thế là, đám người Lục Tân và Số 14 tìm một khu vực trống gần nguồn nước như thường lệ và đốt lửa, rồi lại dùng nước lọc mang từ Thanh Cảng nấu mì ăn liền và luộc thịt bò đóng hộp, ngoài ra còn lấy một hộp thịt bò và thịt cừu đậy kín của Số 14 để hâm nóng.

Ăn cơm xong, họ dựng lều, ra sông lấy nước, sau khi dùng máy lọc lọc qua thì chuẩn bị rửa chân cho Tiểu Thập Cửu.

Tiểu Thập Cửu rất giống với khi còn ở cô nhi viện, không cao lớn thêm, tâm tính cũng không thay đổi nhiều.

Cô vẫn còn là một đứa trẻ cần được chăm sóc.

Tuy nhiên, khi rửa chân cho cô vào ngày đầu tiên, Tiểu Thập cửu rất ngoan, nhưng lần này lại đầy cảnh giác.

Cô ngoan cố không chịu cởi giày, không chịu đặt con dao ăn sáng loáng trên tay xuống, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm xung quanh.

Lục Tân hiểu tại sao cô lại trở nên như vậy, chỉ đành bất lực thở dài.

Đứng thẳng dậy, lau khô tay, khẽ gật đầu với Số 14, sau đó xoay người đi vào vùng hoang dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận