Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 746: Đây là kế hoạch của chúng ta (1)

"Rít..."

Chiếc xe cải tiến chạy nhanh như bay suýt bay lên trên đường núi xóc nảy.

Trước khi phần đuôi xe chạm đất, anh đã vội vàng rẽ một vòng, lao đầu vào con đường hẻm có núi cao bao quanh, hoàn toàn bị dãy núi hai bên khuất bóng. Cùng lúc đó, Lục Tân cũng quay đầu sang, khẽ mỉm cười nói với Oa Oa bên cạnh:

"Cuộc vui đến rồi, bây giờ em có thể thu lại sức ảnh hưởng của mình."

Oa Oa ở bên có chút sợ hãi bởi Lục Tân lái xe chạy nhanh như bay trên đường núi, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt dây an toàn.

Nghe được lời Lục Tân nói, lúc này cô bé mới hơi kinh ngạc quay đầu lại.

Đối diện với cô bé là nụ cười làm người ta yên lòng của Lục Tân.

Rào rào...

Ánh mặt trời lặng lẽ chiếu vào giữa núi rừng vừa đổ cơn mưa nhỏ, dường như có chút ẩm ướt lại có vẻ yên tĩnh.

Những giọt nước còn sót lại đọng trên phiến cỏ, phản chiếu màu nắng.

Nhưng đột nhiên, không khí trong núi xao động dữ dội.

Không nhìn thấy bất kỳ thứ gì xuất hiện, nhưng những cây cối cao to bỗng nhiên lại vang lên xào xạc.

Một số thậm chí còn bị lực lượng vô hình đẩy ngã sang một bên.

Cỏ trên mặt đất bị cuộn lại thành từng mảnh, giống như tiền giấy trong suốt, bay tứ tung.

Những làn không khí bị dồn nén, run rẩy truyền áp lực vô hình về phía trước. Nhưng bởi vì thứ dồn nén không khí là vô hình, nên vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có gợn sóng trong không khí, càng ngày càng dày đặc.

Từng con quái vật tinh thần chen vào lối đi này một cách điên cuồng, trườn về phía trước một cách thèm thuồng.

Nhưng ở con đường bên này vừa khéo chắn nắng, bọn chúng không nhìn thấy mục tiêu của mình.

Chỉ nhìn thấy vết bánh xe hằn rõ ràng trên con đường dài dẫn về phía trước.

Đối với chúng, vết bánh xe không có ý nghĩa gì, điều chúng lần theo là thứ mùi khiến chúng phát điên kia.

Nhưng thứ mùi đó đang trở nên cực kỳ nhạt, hoặc thậm chí biến mất, nên chúng hốt hoảng.

Dọc theo đường hẻm, tranh giành nhau và chen chúc, nhốn nháo leo lên phía trước.

Cuối cùng khi vào sâu trong đường hẻm, phía trước một tảng đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống, chúng nhìn thấy chiếc xe cải tiến đó, nhưng bên trong đã trống rỗng, cửa xe cũng mở toang. Chúng có thể cảm nhận được, bên trong chiếc xe này dường như vẫn còn sức mạnh tinh thần còn lưu lại.

Vô số quái vật tinh thần liều mạng chen chúc trước xe, tham lam cố gắng tranh giành phần sức mạnh tinh thần còn lưu lại.

Do không khí bị dồn nén quá mức, khiến cho chiếc xe cải tiến khẽ rung lắc.

Rắc rắc...

Kính xe đột nhiên xuất hiện vết nứt, lan rộng ra từng chút một chút, sau đó chợt vỡ nát thành những mảnh thủy tinh nhỏ vụn.

Sức mạnh tinh thần còn sót lại này vốn không thể thỏa mãn được chúng.

Vì vậy, không biết có bao nhiêu quái vật tinh thần hoặc là chen vào trong xe, hoặc là không thể chen được vào trong xe, hung hăng ngấc đầu lên.

Trên khắp cơ thể, hàng trăm con mắt đồng thời lộ ra vẻ thèm thuồng.

Trên mặt người nở nụ cười cứng ngắc đó, từng cái miệng chi chít đồng thời phát ra tiếng kêu gào khiến người ta bực dọc.

"Ăn…"

Nhưng cũng ngay lúc này, phía trên đột nhiên vang lên một giọng nói.

Vô số quái vật tinh thần đồng loạt ngẩng đầu lên, thì thấy trên đỉnh núi đang có một thanh niên ngồi xổm.

Bên cạnh anh là một cô bé mặc chiếc váy đen nặng nề cầm ô bay lơ lửng.

Mặc dù cô bé này hiện giờ dường như đã sử dụng cách nào đó để che đậy loại sức mạnh tinh thần đủ khiến người ta điên cuồng kia trên người mình, nhưng những con quái vật tinh thần truy lùng dấu vết đuổi theo đến này vẫn cảm giác được cô bé chính là nguồn gốc của mọi sự hấp dẫn bất thường.

Những đôi mắt trên cơ thể chúng đều ra sức chớp nháy, trên từng khuôn mặt cũng lộ ra biểu cảm vui mừng.

Nhưng chúng không vội vã lao lên vì nam thanh niên đang ngồi xổm bên cạnh cô bé.

Lúc này, anh đang cười nhìn xuống dưới, cằm khẽ gật, dường như đang đếm số lượng những con quái vật tinh thần này.

Sau đó mặt hiện lên nụ cười, anh ngẩng đầu nhìn về phía xa: "Bây giờ hẳn có thể đảm bảo rằng bọn chúng sẽ không trốn thoát rồi chứ?"

"Cộc cộc cộc..."

Tiếng bước chân thanh thoát và lanh lảnh vang lên từ phía sau đường hẻm, như thể ai đó đang đi giày cao gót giẫm lên mặt đường cứng.

Tiếng bước chân này cũng không vang dội lắm, nhưng lại khiến cho tất cả quái vật tinh thần đều cảm thấy kinh hãi tự đáy lòng.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, trong khe núi dường như càng ngày càng tối.

Mặc dù khe núi này bị ngọn núi lớn bên cạnh chắn ánh nắng, nhưng dù sao bây giờ vẫn là ban ngày, vẫn rất đầy đủ ánh sáng.

Vào lúc này lại có cảm giác như ánh sáng đang từ từ bị kéo đi, cảnh sắc xung quanh trở nên u ám, giống như bị bóng râm bao trùm. Điều quan trọng nhất là bóng râm này vẫn đang không ngừng tối đi, từ màu xám có xu hướng chuyển dần sang màu đen.

"Hì hì....."

Có tiếng cười quái đản mà dễ thương vang lên: "Anh, chỗ này đều là đồ chơi của em sao?"

"Đừng quậy."

Thanh niên ngồi xổm trên đỉnh núi khuyên bảo cô một câu, sau đó sửa lại: "Đây rõ ràng là đồ chơi của chúng ta..."

Không biết người khác nghĩ thế nào, trái lại những con quái vật tinh thần xông vào đường hẻm này đột nhiên có cảm giác kỳ quái.

Thật đáng sợ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận