Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 978: Một thành phố điên cuồng (1)

“Đàn Gia, ông nghe tôi nói...”

“Đàn Gia, ông hãy quản đàn em của ông.”

“Đàn Gia, chúng tôi đi… Bây giờ chúng tôi đi, được chưa?”

Đám đông điên cuồng xung quanh lập tức vượt ra khỏi dự kiến của cảnh sát, thậm chí còn khiến họ sợ hãi.

Cho tới bây giờ bọn họ còn chưa rõ tại sao vị Đàn Gia này đột nhiên chạy ra ngoài, nói đó là người của ông ta.

Càng không ngờ rằng chuyện này đã phát triển vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bọn họ.

Ban đầu, thành phố Hắc Chiểu có một quy tắc bất thành văn ai cũng hiểu nhưng không nói ra, cho dù Đàn Gia có muốn làm khó thì cũng không làm đến mức quá đáng.

Nhưng mà, ngay khi xung quanh vừa nổi lên những tiếng gào thét, thì chưa chờ bọn họ giải thích, đã có đủ gạch đá trứng thúi bay đến.

Lúc đầu bọn họ còn muốn mượn súng trong tay để uy hiếp một chút, nhưng không có một ai sợ, chỉ càng khiến họ như phát điên lên, nhìn đám người kia rộn ràng nhốn nháo, trong lòng họ cũng cực kỳ sợ hãi, cho dù trong tay cầm súng mà cũng chẳng dám bắn lung tung.

“Hay quá...”

“Đàn Gia trâu bò quá...”

“Đánh chết mấy cái tên kia đi...”

Đám đàn em của Đàn Gia gào thét kích động quần chúng đập nát nhừ xe cảnh sát, ra tay đánh từng người từng người một, càng làm cho quần chúng vây xem trở nên phấn khích hơn.

Họ đã sớm quên sạch lệnh truy nã trị giá ba trăm vạn, hoan hô gào thét nhìn cảnh tượng đám lưu manh đập xe cảnh sát, cứ như thỏa mãn một suy nghĩ tồi tệ nào đó trong đầu vậy.

Những chiếc xe cảnh sát chia ra đỗ ở mặt trước và mặt sau khách sạn, xe đỗ ở phía trước bị đập, đám quần chúng vây xem còn chưa đã ghiền, sớm có người điên cuồng cười ha hả kéo nhau chạy ra phía sau để đập những chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở đó.

Trận hỗn chiến vô lý này lập tức lan rộng khắp cả đường phố.

“Tại sao lại như vậy?”

Cho dù chuyện này vốn là do mình cố tình thúc đẩy, tình thế phát triển theo hướng có lợi cho mình.

Nhưng khi Lục Tân nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vẫn cảm thấy có hơi ngạc nhiên.

“Đây là tất nhiên.”

Hàn Băng nhẹ giọng giải thích: “Bởi vì đặc thù ở thành phố Hắc Chiểu là tầng đáy xã hội rồng rắn hỗn tạp, uy tính của sở hành chính rất thấp.”

“Vì thế, trong lòng người dân nơi này oán hận sở cảnh vệ, bình thường mà nói, mối nguy hại của người dân sống ở tầng đáy xã hội chính là đám lưu manh cắc ké, nhưng trong đầu người dân tầng đáy xã hội ngược lại họ sẽ đổ dồn oán hận lên trên sở cảnh vệ.”

“Vì thế, khi có cơ hội, oán hận từ sâu trong lòng sẽ lập tức được kích nổ.”

Bỗng nhiên Lục Tân phát hiện mình vẫn không hiểu gì về tâm lý con người.

Anh gật gù như đang suy nghĩ gì đó, nói: “Nếu vậy là nó sẽ đủ đạt được mục đích của chúng ta?”

Hàn Băng lắc đầu: “Chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.”

Nói rồi, cô ấy liếc mắt nhìn về phía xa, cười khẩy nói: “Nếu tôi đoán không lầm, sức mạnh quân sự thật sự của thành phố Hắc Chiểu đang ở bên ngoài.”

Quả nhiên không khác với dự đoán của cô ấy lắm, khi đường phố trở nên điên cuồng, trên ba con đường bên ngoài, có mấy chiếc xe thiết giáp chở chiến sĩ trang bị vũ trang lập tức nhận được tin tức. Rõ ràng chuyện này đã phát triển vượt qua dự kiến của họ, vì thế khi họ nghe thấy bên trong xảy ra xung đột, thậm chí cảnh sát còn bị bắt, thì đã lập tức nhận lệnh.

“Bây giờ tiến hành làm sạch đường phố, mọi người lập tức về nhà.”

“Bây giờ ra lệnh cho người dân lập tức dừng ngay hành vi tấn công sở cảnh vệ, lập tức về nhà...”

“Yêu cầu người dân lập tức dừng ngay hành vi tấn công, mười giây sau, chúng tôi lập tức cho nổ bom cay…”

Đoàn xe quân dụng chạy ầm ầm về phía trước, chiến sĩ cầm súng bước đều đi về phía trước, loa trong xe không ngừng kêu lên.

Nếu như lúc bình thường, người thường, thậm chí là đám lưu manh khi nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ cảm thấy sợ hãi ít nhiều.

Nhưng bây giờ họ đang chìm trong cảm xúc cuồng nhiệt, là lúc tất cả mọi người điên cuồng nhất, sự uy hiếp của quân đội ngược lại chỉ khiến họ không phục.

Có rất nhiều người nhìn về phía Đàn Gia theo bản năng, nếu Đàn Gia sợ, có lẽ bọn họ sẽ lập tức đánh mất can đảm đấu tranh.

Nhưng không ngờ rằng một tay Đàn Gia ôm con gái cưng, vẻ mặt phẫn nộ như sư tử:

“Con mẹ nó, là ai dám lại đây thể hiện?”

“Xe quân đội thì sao, đập cho tao…”

Đàn Gia cứng rắn, lập tức làm cho đám đông càng điên cuồng hơn, đối mặt với đoàn xe quân đội và những chiến sĩ trang bị vũ trang đang càng lúc càng đến gần, người dân tụ tập hai bên đường không những không giảm bớt mà ngược lại càng lúc càng nhiều hơn, đồng loạt lao ra trào phúng những chiến sĩ vũ trang đi chính giữa đường cái.

“Ăn mặc như dân da đen mà tưởng mình oai phong lắm à?”

“Có bản lĩnh thì bỏ súng xuống, đấu tay đôi với mọi người này.”

“Mẹ nó nói cái quái gì vậy, dù sao bọn tao cũng chẳng ngủ được, mắc gì phải về nhà?”

Ngay từ đầu thì chỉ có mắng chửi, nhưng sau đó đột nhiên có người dẫn đầu ném gạch đá.

“Rầm!”

Cục gạch kia nện lên xe quân đội, hai hàng chiến sĩ lập tức quay đầu nhìn về phía đám người.

Đón nhận ánh mắt sắc bén và họng súng tối om của bọn họ, những người bị họ nhìn thấy bỗng cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng mà, binh lính không nhìn ra ai là người ném gạch trong đám người đang sợ hãi kia.

“Cạch!”

Còn không chờ bọn họ quay lưng đi, đột nhiên lại có một viên gạch ném tới.

Một vị chiến sĩ tránh được viên gạch này, lập tức quay về phía đám người hét lớn: “Là ai ném?”

Không có ai trả lời, chỉ thêm một tiếng “Rầm”, lại có một cục gạch ném vào nữa.

Binh lính tức giận như có lửa đốt trong lòng, vừa định hét lên thì lại có một viên gạch ném tới.

Sau đó thêm một viên…

Rồi một viên nữa…

Không chỉ chọc cho đám lính tức điên, mà đám người xung quanh cũng hai mắt nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận