Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1054: Giấc mộng của người đàn ông sẽ không bao giờ tan biến (2)

Thở dài một hơi, tâm trạng của anh quả thực trở nên tốt hơn rất nhiều.

Nhiệm vụ lần này thật sự thực không tồi, kết quả này khiến cho bản thân anh rất hài lòng.

Còn có cái gì không đủ chứ?

Lục Tân nghĩ.

Có sức mạnh tinh thần của ba ở lại nơi này, thành phố Hắc Chiểu vốn dĩ bị Hắc Thảo làm cho ô nhiễm, có lẽ cũng sẽ trở nên tốt đẹp dần nhỉ?

Không chỉ có như thế, kẽ nứt vực sâu ở xung quanh của thành phố Hắc Chiểu, cũng có thể giảm bớt.

Phía trước Black Jack cũng đã từng nói rồi, mỗi một vùng cấm ở cấp S, thật ra đều ẩn chứa một kẽ nứt vực sâu.

Những sinh vật bên trong vùng cấm chịu ảnh hưởng từ sức mạnh tinh thần trào ra từ trong kẽ nứt đó, mà trở nên mạnh mẽ, cùng với đó chúng cũng bởi vì thiên tính muốn giữ lại ý chí của bản thân, cho nên trong lúc vô thức đã sinh ra đối kháng đối với kẽ nứt đó, vô hình trung đã trở thành những người trông cửa đứng ở giữa vực thẳm và hiện thực.

Hiện giờ, những sinh vật thần bí ở vùng cấm xung quanh thành phố Hắc Chiểu đều đã bị giết chết.

Nói cách khác, nơi này thực sự có một kẽ nứt vực sâu vô chủ.

Một bộ phận lực lượng tinh thần của ba được để lại ở chỗ này, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là trông chừng kẽ nứt này.

Ít nhất cũng có thể giám sát trong thời gian trực tiếp.

Chuyện này cũng có thể coi như là một chút bồi thường của anh dành cho thành phố Hắc Chiểu chăng?

Mà đã như thế, anh còn có thể làm thêm được chuyện gì nữa đâu?

……

Anh ngẩng đầu nhìn sang bốn phía xung quanh, nhìn thấy người tóc bạc đang ngồi trên một cái ghế cách anh gần nhất.

Từ khi xảy ra chuyện ở phòng Hành chính, tuy rằng Lục Tân đã từng thay anh ta giải thích rồi, rằng là do anh ta bị cô Tôn tác động đến nên mới sinh ra suy nghĩ muốn ám sát Đàn Gia, thế nhưng những tên đàn em khác của Đàn Gia vẫn cực kỳ bất mãn đối với anh ta, cho rằng anh ta đã bị cô Tôn mua chuộc rồi, đó cũng chính là biểu hiện của sự không trung thành, thế cho nên đã lặng lẽ đánh anh ta vài trận, mà vốn người tóc bạc kia cũng là người chậm chạp đầu óc, anh ta chưa từng giải thích cho bản thân.

Thế nhưng anh ta cũng không lựa chọn rời khỏi quần thể này của Đàn Gia, ngược lại còn vẫn luôn đi theo.

Nghĩ một hồi, Lục Tân bèn mở hai lon bia mặn ra, đi qua đám người, ngồi ở bên cạnh anh ta.

“Bia mà anh giới thiệu.”

Anh mở một lon mới ra, đưa cho người tóc bạc.

Sau đó còn đẩy một bát mì hầm đậu hũ thúi đến trước mặt anh ta, đặt một đôi đũa lên trên.

Người tóc bạc nhận lấy rồi ăn luôn, mồm to nuốt đậu hủ thúi, uống bia, nước mắt từ khóe mắt rớt xuống.

“Giấc mộng của một thằng đàn ông tan biến mất rồi…”

Trong lòng Lục Tân hơi cảm thán, hỏi: “Sau này anh định làm gì để tiếp tục cuộc sống?”

Trong lòng anh còn nghĩ, nếu như anh ta còn nói vẫn muốn tiếp tục sự nghiệp kinh doanh thứ kia, anh sẽ bóp chết anh ta ngay tại chỗ.

“Không biết nữa…”

Người tóc bạc vừa nghe thấy như thế thì càng không thể nhịn được nữa, nước mắt nước mũi cũng trào ra: “Sự nghiệp của tôi vẫn còn chưa bắt đầu thì đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi…”

“Cậu nói xem, có phải là những người luôn luôn cố gắng, nỗ lực làm việc thì không thể nào thành công được có đúng không?”

“Chuyện này…”

Thực sự Lục Tân cũng có chút bị anh ta cảm nhiễm, thấp giọng thở dài: “Trước kia, vào thời điểm tôi làm công việc đầu tiên, thật ra tôi cũng giống như anh bây giờ vậy, mỗi ngày đều cố gắng làm việc, mỗi ngày đều tăng ca, cái gì có lời thì mình làm, nhưng lãnh đạo và đồng nghiệp đều không hiểu cho tôi, ngược lại còn không cho tôi nổi sắc mặt tốt…”

Người tóc bạc bị anh gợi lên sự tò mò, chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…”

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: “Sau đó, tôi đã chậm rãi có được sự tôn kính của bọn họ, dần dần thăng chức tăng lương.”

“Thật vậy chăng?”

Trong đôi mắt của người tóc bạc cũng dần dần hiện lên ánh sáng rực rỡ, nhưng rất nhanh sau đó đã trở nên ảm đạm rồi.

“Chỉ là tôi rất sợ, tôi không thể chạm vào thứ kia được……”

“Làm sao mà anh cứ phải nhớ thương đến thứ đồ kia vậy chứ?” Lục Tân cũng thật sự cảm giác có chút bất đắc dĩ, thấp giọng than một tiếng, sau đó nói với anh ta.

“Tôi là xã hội đen mà…” Người tóc bạc khóc rống lên một hơi: “Tôi còn có thể làm gì được đây chứ?”

“Thu phí bảo hộ, lên phố ăn vạ, lừa đảo, diễn xiếc đường phố, chém chân làm ăn mày lên đường ăn xin…”

Lục Tân dùng hết công sức mà suy xét thay cho anh ta: “Những nghề nghiệp này đều rất có tiền đồ mà…”

Người tóc bạc lau hai hàng lệ rơi của mình đi, nhìn Lục Tân nói: “Tôi cảm thấy mấy cái mà cậu nói có chút mất mặt…”

“Làm sự nghiệp còn sợ mất mặt cái gì chứ?”

Lục Tân bất đắc dĩ nhìn anh ta, nói: “Đã là nghề nghiệp thì không phân chia cao thấp, quan trọng nhất là anh phải tìm được một nghề nghiệp thực sự phù hợp với bản thân mình.”

Nói dứt lời, anh chỉ chỉ bát mì hầm đậu hũ thúi và lon bia mặn trên bàn kia, nói: “Anh nhìn đi, sau này anh đẩy mạnh tiêu thụ hai thứ này thì có khác gì với đẩy mạnh tiêu thụ thứ đồ kia chứ, những thứ này đều là đặc sản của thành phố Hắc Chiểu, những địa phương khác không có, thực sự rất có tiềm lực thị trường mà…”

“Chuyện này thực sự có thể sao?”

Người tóc bạc ngay tức khắc mở to hai mắt.

Lục Tân dịu dàng cổ vũ anh ta: “Người khác thì không chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy anh có thể, dù sao thì anh luôn có một giấc mộng tích cực luôn muốn hướng về phía trước mà.”

Ánh mắt của Lục Tân vô cùng chân thành, cũng rất có cảm giác ấm áp.

Người tóc bạc kia cũng bị những lời cổ vũ của Lục Tân dần dần đả động, anh ta dùng sức nắm chặt nắm tay: “Cậu nói rất đúng.”

“Có một sự nghiệp đầy thử thách, mới càng có cảm giác thành tựu không phải sao?”

Đôi mắt của người tóc bạc kia cũng dần trở nên sáng rỡ.

Đó là sắc thái chỉ có ở người đang hừng hực ý chí vào giấc mơ.

Anh ta nín một ngụm bia mặn thật lớn, lập chí muốn mở rộng thị trường mỳ hầm đậu hũ thúi và bia mặn ra toàn thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận