Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1724: Sự hiến tế đầu tiên (3)

“Các con đều làm rất tốt.”

Viện trưởng già chậm rãi ngồi thẳng người, cầm lấy khăn mặt, lau khóe miệng.

“Nhưng vẫn còn chưa đủ...”

Ánh mắt ông ta nhẹ nhàng đảo qua mọi người ở xung quanh, sau đó đưa ra nhận xét từng người: “Số Ba, con có một loại năng lực ký sinh, nhưng năng lực của con kỳ thật là đến từ sự chiếm hữu. Con có thể khai phá năng lực đạt đến trình độ như thế này, ta thật sự không ngờ đến. Nhưng năng lực này lại bị con sử dụng làm công cụ để bắt giữ những sinh vật khác và cất giấu một số vũ khí nguy hiểm, như vậy thật phí phạm.”

Sau đó, ông ta nhìn vào Số Năm: "Khái niệm về quân số âm đã hơi lỗi thời."

“Bằng cách xóa bỏ các đặc điểm tinh thần của chính mình và sử dụng nó để miễn dịch chống ô nhiễm thực sự là một nghiên cứu với giới hạn cao nhất. Những vũ khí sinh học như vậy rất khó chế tạo và thậm chí còn rắc rối hơn khi bảo trì. Điều quan trọng nhất là để tồn tại vượt qua bước thứ năm, hiệu quả không lớn lắm.”

“Số Tám cùng Tiểu Thập Cửu, năng lực của hai con không có gì đặc thù, cũng không phát triển đến mức thức tỉnh.”

Ông ta khẽ lắc đầu: “Nhưng hai người các con là có dũng khí kém nhất, hơn nữa hai con hoàn toàn có thể hướng về phía ta để ra tay, nếu như vậy thì cũng không tồi.”

“Nhị Hào đã nhiều năm như vậy mà con vẫn là con rối của Thần Ma Chi Mộng, mãi vẫn không thể trở thành chủ nhân của nó.”

"Vì vậy, con thực sự vẫn chưa thể tận dụng hết sức mạnh của nó ..."

“Số Mười Hai cùng số Mười Bốn đều đáng khen.”

Viện trưởng rất xem trọng Số Mười Bốn cùng quái nhân nấp ở trong góc tường, khóe miệng ông ta hiện lên nụ cười, khẽ gật đầu, nói: “Đặc biệt là số Mười Hai, ta biết con trốn, ta cũng muốn đi tìm con nhưng lại không thành, nhưng điều mà ta không nghĩ tới chính là việc con trốn ở trong cơ thể của Số Mười Bốn, hơn nữa còn có gan chống lại ta, ta đã từ bỏ việc tìm kiếm con, huống hồ con chỉ tìm kiếm cơ hội để ám sát ta."

“Ta nói, đây thực sự là một công việc tốt.”

Ông ta nhìn về phía Số Mười Bốn đang ngồi ở trên ghế, cười gật đầu: “Con từ nhỏ đã thích dọa người.”

“Ta thật sự không thể không thừa nhận, lần này ta đã bị con dọa sợ.”

"..."

Theo lời nói của viện trưởng già, từng câu một, trong lòng mọi người sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng.

Mỗi người trong số họ đã thực hiện từng chiêu tấn công, nhưng những gì họ nhận được chỉ là một lời đánh giá.

Điều quan trọng nhất là cho đến bây giờ, họ không biết mình đã thất bại như thế nào ...

Và khi họ đang tuyệt vọng, trong lòng họ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tất cả đồng thời ngẩng đầu nhìn Lục Tân.

Số Chín.

Bạo quân mạnh nhất.

Họ không hiểu tại sao Lục Tân vừa rồi không ra tay?

“Số Chín đã ra tay từ trước.”

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, hay là sự hy vọng ở trong lòng bọn họ, viện trưởng già đột nhiên cười nói: “Nó so với các con còn ra tay sớm hơn, ngay từ lúc số Ba hành động đã đem một quả lựu đạn đặt vào lòng bàn tay của ta. Khi ở trong tay ta, Số Chín đã bắn ta ít nhất ba phát.”

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng họ gần như bị dập tắt, họ thậm chí còn nhìn Lục Tân, hy vọng rằng anh sẽ bác bỏ.

Nhưng Lục Tân chỉ im lặng rồi chậm rãi nói: “Vì sao?”

Anh tựa hồ cũng có chút nghi hoặc, tại sao tinh thần chấn động cùng không gian màu đen hạt tiêu diệt, tất cả đều vô dụng?

Hơn nữa, lần thứ mười hai đánh lén, anh rõ ràng đã nắm được huyết mạch của viện trưởng già. Nhưng cuối cùng, đột nhiên mất tác dụng...

Viện trưởng già rõ ràng chỉ là một người bình thường, cho dù bây giờ chính diện nhìn anh, cũng là một người bình thường.

Nhưng ông ấy làm điều đó như thế nào?

Câu hỏi này đã phá hủy hy vọng cuối cùng trong lòng mọi người. Trên gương mặt viện trưởng già hiện lên vẻ xúc động, ông ta lấy trong túi ra một bao thuốc lá, đều là thuốc lá kém chất lượng, ông ta hút cùng một nhãn hiệu mà Lục Tân thích hút, khi hút có vị cay nồng ở mũi, ngay thời điểm làn khói nhả ra ở đầu mũi của ông ta, viện trưởng già khẽ thở dài nói: “Lễ hiến tế sắp bắt đầu. . .”

“Đây chính là lễ hiến tế lớn nhất mà ta căn cứ vào tất cả các buổi tổ chức thần bí thời kỳ tiền văn minh đã diễn ra, hơn nữa ta còn nghiên cứu về mối quan hệ giữa những thay đổi tâm linh với nguyên bản và tối thượng trong thời đại này, giao dịch giữa con người với nhau.”

“Lễ hiến tế này được ghi lại trong các quyển sách ghi chép những điều thần bí của thời kỳ tiền văn minh, nó được gọi là Chiếc lồng của Chúa.”

“Dưới sự chứng kiến của bảy vị thần, tôi xin dâng hiến đàn gia súc của tôi, người và tài sản của tôi, dâng mình lên cho đức Chúa vĩ đại. Chúa của tôi sẽ đến trong một giấc mơ, anh ấy sẽ cảm động trước lòng mộ đạo của tôi, và ban cho tôi những đàn gia súc mới, của cải mới và một cơ thể tôi mới.”

“Nếu người cự tuyệt tôi, tôi sẽ giữ mãi ở trong cõi mộng, và cầu nguyện vĩnh viễn….”

Viện trưởng già chậm rãi nói, dứt lời thì bắt đầu mỉm cười: “Vậy nên, các con và ta cũng là một trong những vật hiến tế.”

“Trước khi các con đến, ta đã bước vào tế đàn ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận