Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 213: Nên cho cha ra hít thở không khí (1)

“Em gái...”

Nét mặt của Tần Nhiên bị bóp cổ đã lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Giọng nói vừa rồi hơi mơ hồ khó nghe, nhưng đến bây giờ có vẻ đã dễ nghe hơn một chút.

“Năng lực của anh là hệ Người Nhện…”

“Nhìn bộ dáng của anh có vẻ không phải cái gì cũng biết...”

Lục Tân cau mày, trực tiếp kéo Tần Nhiên ra ngoài, nhưng khi anh dùng sức kéo mạnh ra thì Tần Nhiên đã dung nhập vào thân cây lập tức tỏ vẻ đau đớn, vừa rồi lúc anh ta hiện ra từ thân cây, thì có vẻ như cũng tróc ra từ trên thân cây. Lúc này khi bị Lục Tân kéo ra thì rõ ràng như dính chặt trên thây cây, lúc lôi ra còn có nhiều sợi tơ máu.

Giống khi kéo khuôn mặt ra khỏi cục bột.

Nếu như vẫn quyết tâm kéo anh ta ra thì anh ta chắc chắn sẽ chết.

Nhưng Lục Tân vẫn quyết định lôi anh ta ra...

Có điều anh không ngờ rằng ngay khi anh cố sức kéo Tần Nhiên ra, Tần Nhiên bỗng nhắm hai mắt lại, ngay sau đó nơi bị Lục Tân nắm lấy đã biến thành một khúc gỗ không có sinh mệnh, rồi khi anh thành công kéo nó ra thì trong tay chỉ là một bó củi, phần Tần Nhiên bị anh nắm lấy đã mất đi mạng sống, làn da sinh động đã trở nên tái nhợt.

Phần cơ thể này của Tần Nhiên đã chết...

Cho dù là sinh mạng, hay cơ thể tinh thần thì đều đã mất đi sức sống.

Điều làm Lục Tân không ngờ đó chính là ngay khi anh giật ra làm “Tần Nhiên” tử vong.

Thì phía trên đỉnh đầu có một xúc tua hình người lại lập tức mở mắt.

Nó lộ ra vẻ mặt hoảng sộ, há miệng thở hổn hển giống như đang trốn khỏi trạng thái bóp cổ.

Nhưng nó chỉ mới là cái đầu tiên, tiếp đến là cái thứ hai, cái thứ ba.

Trên gốc cây phát triển từ cơ thể, mỗi quả có hình người đều liên tiếp trợn mắt, há miệng thở hổn hển, vốn chúng nó chỉ là một quả nằm ở ngọn dây leo, chỉ đờ đẫn để cho cây mẹ sử dụng, dang tay bắt con mồi, nhưng lúc này, rõ ràng chúng đã có những phản ứng khác nhau, một quả rồi một quả dần sống lại…

... Một tên Tần Nhiên vừa chết, sẽ có mười sáu tên “Tần Nhiên” sống dậy!

“sột soạt...”

Tất cả chúng đều giãy giụa run rẩy phía ngọn dây leo, sau đó đồng loạt lao xuống dưới.

Trực giác Lục Tân lập tức cảm nhận được nguy hiểm, liên tục lùi ra sau bảy tám bước.

Lúc này em gái không ở cạnh anh, cho nên anh đang sử dụng sức mạnh của mình, nhưng ở một mức độ nào đó, anh cũng mượn được sức mạnh mạnh mẽ của em gái, cho nên tốc độ của anh nhanh hơn một chút, có điều có thể dễ dàng nhận ra tuy tốc độ lúc này của anh đã tăng nhanh lên, nhưng động tác lại hơi cứng nhắc, hơn nữa rất vụng về, hoàn toàn không linh loạt giống như khi có em gái ở bên cạnh.

Tuy rằng anh lùi lại rất nhanh, cũng không bị thương chỗ nào, nhưng anh vẫn bị mười sáu tên Tần Nhiên chạm vào.

Những sợi dây leo giống như rừng rậm, ở đầu mỗi ngọn dây lại còn có một người linh hoạt, vốn chẳng có thể nào tránh né được hoàn toàn.

Lúc này Lục Tân dựa vào năng lực mạnh mẽ mượn từ em gái, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ được những bộ phận yếu ớt.

Nhưng trên người vẫn có rất nhiều chỗ bị đụng vào.

“Ha ha ha...”

“Ha ha ha...”

Ngay sau khi Lục Tân lùi ra sau, anh lập tức nhìn thấy tất cả Tần Nhiên nằm trên cái cây kỳ lạ kia đông thanh bật cười.

Trong tiếng cười ồn ào hỗn loạn, Lục Tân nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, bản năng mách bảo anh cúi đầu nhìn xuống, rồi không biết có phải anh hoa mắt hay không, mà anh nhìn thấy trên mu bàn tay anh dần hiện ra một khuôn mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào anh.

Nơi có cảm giác khác thường không chỉ là mu bàn tay, mà anh kéo ống tay áo lên đã phát hiện trên cánh tay cũng xuất hiện một khuôn mặt.

Phần cổ có cảm giác ớn lạnh, lúc anh sờ lên thì chạm phải một cục nhô lên.

Chỗ đó cũng hình thành một khuôn mặt.

Vừa rồi những nơi bị quả có hình người chạm vào đều xuất hiện một khuôn mặt.

Ở những chỗ xuất hiện khuôn mặt Lục Tân sẽ cảm thấy cơ thể trở nên khác lạ một chút, giống như có một phần ý chí bị cướp mất.

Bên cạnh anh vang vọng những âm thanh cực kỳ ồn ào, giống như có vô số người đang nói chuyện.

Tiếng nói khe khẽ, tiếng bật người nhẹ, hoặc là tiếng hò hét inh tai.

Nhưng âm thanh khác nhanh chồng chất lên nhau, vô cùng hỗn loạn.

Từng đợt từng đợt đánh sâu vào trong não người, giống như tiếng gầm liên tục, đồng thời hét lớn:

“Tôi chính là anh.”

“Anh chính là tôi.”

“Đưa anh cho tôi.”

“Đưa tôi cho anh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận