Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 568: Hẻm mắt và em bé (2)

“Hừ!”

Hai bệnh nhân kia thấy vậy thì sốt sắng muốn rút lui về phía sau, bọn họ hoàn toàn không hề có ý định ra tay cứu giúp cho người đội trưởng của bọn họ.

Nhưng bọn họ cũng chỉ lùi lại một bước, rồi dừng lại ngay lập tức.

Bọn họ đều cảm thấy đang bị một ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm, và ngay lập tức bọn họ cũng hiểu lời của bác sĩ.

Cảm giác bị một con mắt luôn nhìn chằm chằm theo dõi.

Loại cảm giác này khiến thân thể bọn họ cứng đờ, hai người bệnh nhân chậm rãi quay người lại, bọn họ nhìn thấy trong ngõ càng ngày càng có nhiều ánh mắt như vậy được mở ra.

Một số mọc trên tường, một số mọc dưới đất, một số mọc ở trong thùng rác rỉ sét bên cạnh, một số mọc ở dưới bóng đèn đường đã vỡ tan tành ở đầu ngõ, và một số thậm chí còn trực tiếp mọc ra ở dưới chân của bọn họ, sau đó cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Cả con hẻm nhỏ lúc này trở thành một thế giới tràn ngập ánh mắt.

Chằng chịt ở khắp nơi, màu đỏ tươi kinh người.

Từ mọi góc độ, mọi phương hướng, đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, không hề để lại cho bọn họ bất kỳ khoảng trống và sự riêng tư nào.

Bọn họ đang muốn nói điều gì đó, nhưng khi bọn họ định mở miệng, bọn họ nhận ra rằng bọn họ đã quên hết mất những gì mà bọn họ đang muốn nói.

Lúc này cả ba người đều có cảm giác toàn thân đều bị nhìn thấu, mọi bí mật từ trong ra ngoài đều bị nhìn thấu.

Cái cảm giác trống rỗng này dường như có thể trực tiếp nhấn chìm bọn họ luôn vậy.

“Nếu các người đã căm ghét lẫn nhau rồi, vậy tại sao không nhân cơ hội này mà giết bọn họ đi?”

Ở trong con hẻm ngập tràn ánh mắt, bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, vô cùng chói tai, nhưng lại tao nhã và đầy lý trí.

“Căm ghét lẫn nhau sao, có không vậy?”

Nghe xong những lời này, trong tiềm thức cả ba người đều muốn phản bác lại.

“Nếu các người đã căm ghét lẫn nhau rồi, vậy tại sao không nhân cơ hội này mà giết bọn họ đi?”

Giọng nói lại vang lên một lần nữa, dù là nội dung lời nói, đến ngay cả tốc độ và giọng điệu cũng không hề thay đổi một chút nào.

Cả ba người đều ngừng nói chuyện.

Giọng nói này vô cùng tinh tế, bình tĩnh và tràn đầy lý trí, giống như là có một loại sức mạnh nào đó trực tiếp thấm sâu vào trong tâm trí của bọn họ.

Trong lòng bọn họ cũng có cảm giác rằng những suy nghĩ, tâm tư ban đầu của bọn họ đã bị nhìn thấu tất cả.

“Kẹt...”

Cũng đúng vào lúc này, Hạ Trùng mở một cánh cửa, cùng hai đội viên bước từ trong ra ngoài.

Cô ta trực tiếp dùng năng lực của mình rời khỏi phạm vi bị thành phố ảo bao phủ, cũng không gặp phải nguy hiểm gì cả, tuy nhiên vì đang đến gần trung tâm thành phố cho nên cô ta không biết sau khi mở cánh cửa ấy ra thì gặp phải nguy hiểm gì sẽ đến với đội cô ta.

Sau khi đưa đội viên của mình ra khỏi cửa, bọn họ phát hiện sau cánh cửa là một mảng tối đen như mực, đưa tay ra cũng không nhìn rõ được năm ngón.

“Tách!”

Có một thành viên trong nhóm bật đèn pin lên, nhìn xung quanh bốn phía và thấy được trong không khí đầy bụi, còn có rất nhiều cây cột lớn và xe cộ bỏ hoang ở gần đó.

Bọn họ đã đi đến một bãi đậu xe.

“Hiện tại chúng ta hẳn là đang ở rất gần trung tâm thành phố.”

Hạ Trùng nhẹ giọng nói: “Tìm một lối thoát đi, sau đó xác định vị trí chính xác của chúng ta, rồi sau đó lại nghĩ biện pháp tìm ra nơi ở cụ thể của phòng thí nghiệm.”

Hai người đội viên đều gật đầu đồng ý với ý kiến của cô ấy, tìm đường ra khỏi bãi đậu xe.

Bãi đậu xe tối tăm, yên tĩnh đến chết người, không gian dường như rất rộng lớn, hơn nữa còn rất trống trải và hoang vắng.

Một người trong đội đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên đầy cảnh giác: “Mọi người có nghe thấy cái gì không?”

Những người khác nghe vậy thì vội vàng nhìn xung quanh: “Nghe thấy cái gì cơ?”

Người đội viên kia bỗng cảm thấy khó chịu, vặn vẹo cổ rồi nói: “Tiếng khóc…”

“Tiếng khóc của đứa bé sơ sinh... “

Những người khác nghe vậy thì trở nên vô cùng cảnh giác, theo bản năng vô thức lắng nghe xung quanh.

Chẳng mấy chốc, bọn họ cũng nghe thấy một tiếng kêu khóc mỏng manh, giống như là của một đứa trẻ đang trốn trong góc tối nào đó mà khóc.

Đồng thời, mùi máu tanh cũng nồng nặc tràn ngập khoang mũi, càng ngày càng trở nên nồng nặc.

“Không ổn rồi...”

Đột nhiên, có một nữ đội viên có năng lực hệ người nhện, động tác của cô vô cùng mạnh mẽ, đột nhiên quay người lui ra phía sau hai ba thước.

Từ trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen bỗng nhiên ập vào vị trí vừa rồi cô đang đứng.

Hai ánh sáng đèn pin đồng thời cùng chiếu vào chỗ đấy.

Sau đó chỉ thấy một cái xúc tu đang vặn vẹo bằng máu thịt, từ từ thu lại, co rút về không gian phía sau, cái không gian được bao trùm trong bóng đen.

“Bùm!”

Hạ Trùng bỗng nổ súng bắn một tiếng, viên đạn chạm vào xúc tu đúng lúc nó đang rút lại.

Hồ quang điện màu xanh biếc cùng với âm thanh của dòng điện ngoằn ngoèo vang lên, trong bóng tối dường như là đang có chuyển động nào đó rất kịch liệt.

Mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc.

“Trên đỉnh đầu ...”

Đột nhiên có một đội viên hét lên, bọn họ đồng thời tản ra, sau đó ánh đèn pin tập trung chiếu vào trần nhà.

Lúc này, họ đang ở trong một ga ra ngầm dưới một tòa nhà, nhìn thoáng qua đã thấy trần nhà được cho là thép và bê tông thực chất lại bị một con quái vật to lớn bằng xương bằng thịt bám vào đó cố thủ từ bao giờ.

Xung quanh cơ thể nó là những xúc tu xù xì mọc đầy lông trông vô cùng đáng sợ.

Ở giữa, là một con quái vật mập mạp, béo ục ịch, có hình dạng một đứa trẻ sơ sinh đang treo ngược trên trần nhà.

Mặc dù nói đó là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng thực tế, nó có thân hình cao tới hai mét, so với người trưởng thành có khi còn khỏe hơn.

Hai mắt nó vô hồn, trống rỗng nhưng trên khuôn mặt trẻ thơ lại hiện lên một nụ cười vô cùng quỷ dị.

“Rầm ...”

Sau khi bị ánh đèn pin chiếu vào, nó trông có vẻ sợ hãi, nó leo lên trần nhà, sau đó nhanh chóng bò về phía xa như một con nhện.

“Oa ...”

Tiếng khóc của đứa bé lại vang lên.

Tiếng khóc này gây ra những thay đổi xung quanh bọn họ, và mùi hôi thối của máu thịt xộc xuống từ mọi phía, cứ thế nặng nề rơi xuống đất.

Giống như một bức màn da thịt dày, chồng chất và mở ra rộng rãi, những chiếc xúc tu khổng lồ đang từ từ di chuyển và kéo dài trong bóng tối sâu thẳm ở xung quanh bãi đậu xe, biến không gian tối tăm nơi ánh sáng xung quanh không thể chiếu sáng thành một khoảng không gian bí ẩn, tràn ngập nguy hiểm vô tận.

Họ thấy rằng họ đã bị mắc kẹt ở trong đống máu thịt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận