Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 914: Có lẽ tôi xảy ra vấn đề (2)

Khuôn mặt của cô giáo Tiểu Lộc lấp lánh nước mắt: "Điều tôi muốn chính là anh trở lại..."

"Tôi chỉ hy vọng anh trở lại con người ban đầu..."

"Trở lại..."

Câu trả lời nằm ngoài dự kiến của Lục Tân, thậm chí anh còn gian nan đặt câu hỏi: "Tôi của ban đầu?"

"Là bộ dạng như thế nào..."

"Bộ dạng ban đầu của anh chính là bây giờ..."

Cô giáo Tiểu Lộc nắm chặt tay Lục Tân để mình có thể dễ dàng nói chuyện: "Tôi, tôi không biết anh nhớ tới thứ quỷ quái gì, nhưng tôi, tôi có phán đoán của chính mình. Tôi nhớ rõ khi mình được đưa đến trại mồ côi, nơi tôi gặp một đám trẻ con kỳ quái, từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhận ra bọn nó không giống với những đứa trẻ khác, mỗi đứa mỗi khác..."

"Bọn họ làm tôi cảm thấy rất sợ hãi. Trông chúng có trầm tĩnh, nhưng còn đáng sợ hơn những tên côn đồ đang cướp giật người ngoài đường."

"Chỉ có anh là khác, anh là người im lặng nhất trong đám người bọn họ...:

"Anh rất ngoan, cũng rất thành thật, những đứa trẻ không chơi với anh, cho nên nhìn anh có vẻ rất.

".... Cô độc!"

"Tôi được người khác nhặt từ trên đường về, lúc đó tôi đã đói nhiều ngày. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ bộ dạng tôi nhìn thức ăn khi đó.... Tôi vĩnh viễn không thể nào ăn đủ, dù thức ăn ở trong tay người khác tôi cũng sẽ lấy nó cho vào miệng."

"Cho nên tôi nhớ mình cướp rất nhiều thức ăn của người khác, cũng bị đánh rất nhiều..."

"Đứa trẻ lớn mắng tôi là đồ điên, những đứa nhỏ đều trốn tránh tôi.."

"Chỉ có anh, chỉ có anh không hề giận dữ khi bị tôi cướp mất thức ăn..."

"Cũng chỉ có anh, lúc tôi bị người khác đánh ngã xuống đất, anh đã chủ động kéo tôi lên ..."

Cô giáo Tiểu Lộc nói từng chữ ngắt quãng, mỗi một chữ đều nói rất nhanh, rất lớn, cố gắng chống đỡ bản thân mình.

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Tân, ánh mắt càng thêm hung ác: "Nhất định là do những người đó làm gì với anh, dù sao tôi đã vô số lần nhìn thấy anh bị những người đó đẩy mạnh xuống tầng hầm, không ít lần nhìn thấy trên người anh xuất hiện vết thương và vết kim tiêm còn mới..."

"Hơn nữa, chuyện đó xảy ra sau ba ngày anh bị nhốt..."

"Cho nên..."

Bởi vì lớn tiếng nói quá nhiều nên hơi thở có chút không thuận, cô dồn dập thở gấp mấy cái, thân thể dường như muốn gục xuống.

Lục Tân hơi do dự, giơ tay lên vỗ nhẹ sau lưng của cô.

Vừa vỗ nhẹ cái đầu tiên, cô giáo Tiểu Lộc đột nhiên thẳng lưng, đôi mắt dường như trở nên sắc bén dị thường.

Cô nhìn Lục Tân bằng ánh mắt tin tưởng: "Lúc gặp lại anh, tôi không có sợ hãi."

Cô dường như lớn tiếng tuyên bố: "Tôi không có!"

"Tôi chỉ muốn biết anh có muốn quay lại hay chưa..."

"Bởi vì, bởi vì tôi đã trải qua một quá trình mà tôi nghĩ là nơi tốt nhất trên thế giới, nhưng lại phát hiện ra nó vốn là một quá trình địa ngục, cho nên tôi quyết định, tự mình tạo ra một nơi thật tốt đẹp, tôi... Tôi thật ngốc, cũng thật vô dụng. Nhờ sự giúp đỡ của anh mới có thể miễn cưỡng duy trì trại mồ côi này, nhưng dù thế nào, cô nhi viện này đã được xây dựng ... "

"Như vậy, tôi chỉ còn lại một tâm nguyện, con người hiền lành lương thiện trước kia của anh..."

"Bây giờ còn chứ?"

"Anh, bây giờ anh còn là con người đó không?"

Nghe được nhiều lời như vậy từ cô giáo Tiểu Lộc, sâu trong nội tâm của Lục Tân dường như có gì đó xúc động.

Trong tâm trạng êm đềm, có những đợt sóng mờ ảo tung tóe.

Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời lặn như máu, nhưng vẫn có một tia sáng có thể làm người ta đau lòng.

Vì vậy, anh khẽ nhắm mắt lại, những kí ức bấy lâu nay lại hiện ra trong mắt anh, anh nhớ rõ cái đêm tràn ngập tiếng khóc thảm thiết, tiếng la hét và mùi máu tươi, nhớ rõ từng nơi mình đi qua nơi đó đều là máu đỏ tươi, nhớ rõ từng tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếng sắt thép và xi măng của tòa nhà bị phá vỡ. Anh nhớ những khuôn mặt bê bết máu, và cả tiếng cười ...

Điều này khiến anh đầu đầu, các mạch máu huyệt thái dương dường như bị tắc nghẽn và khó chịu.

Đôi mắt lại bắt đầu mất tiêu điểm, chỉ có ánh mắt kiên định của cô giáo tiểu Lộc bây giờ vẫn còn nhìn anh chằm chằm.

Cô vẫn đang đợi câu trả lời của mình.

Cô ấy đang tự vấn bản thân.

Lục Tân rất muốn trả lời câu hỏi của cô, nhưng chỉ cảm thấy đầu óc rối bời dị thường.

"Tôi..."

Lúc anh mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình hơi khàn khàn, liền ngậm miệng điều chỉnh lại.

Sau đó, anh nói những gì anh nghĩ là câu trả lời chân thực nhất: "Có thể, đó luôn là chính tôi..."

"Chẳng qua..."

Anh dừng lại một chút, gõ nhẹ vào đầu và nói, "Tôi ra ngoài một chút.:

Cô giáo Tiểu Lộc mím môi, trong mắt hiện lên sự sợ hãi và lo lắng, nhưng sự lo lắng đã chiếm ưu thế.

Nước mắt vẫn còn trong mắt, nhưng ánh đó mắt lại khiến người ta sợ hãi.

Lục Tân thậm chí không muốn nhìn lại ánh mắt đó một lần nữa.

Vì vậy anh từ từ quay đầu lại, lặng lẽ bước ra khỏi phòng, đi đến trước cửa, dừng bước.

"Tôi sẽ cố gắng chữa lành bản thân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận