Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 603: Sở hành chính và Viện nghiên cứu (1)

“Bọn họ đang làm gì vậy?”

Trong quán rượu, ánh nến thỉnh thoảng chập chờn làm cảnh tượng xung quanh lúc sáng lúc tối.

Trần Huân ngồi thẳng lưng ở trên một chiếc ghế cao, hai cánh tay bị pha lê vỡ cắm trên mặt bàn, máu tươi đã chảy thành hai dòng.

Nỗi đau đớn từ trái tim truyền đến, lúc nào cũng giày vò anh ta, động đậy cũng đau nhức, bất động cũng đau nhức, những mảnh vụn thủy tinh sắc bén dường như đã theo máu tươi chảy vào trong mạch máu của anh ta. Tay cầm đã bắt đầu không chịu khống chế mà run rẩy nhè nhè, mỗi một lần run rẩy thì càng đau đớn hơn.

Cho nên anh ta chỉ có thể cố gắng di chuyển sự chú ý của mình, đi cảm nhận sự thay đổi xung quanh.

Anh ta không phải là người có năng lực, nhưng cũng có thể dựa theo sự rung động của tòa nhà và tiếng gào thét mơ hồ dường như cách mấy tầng lầu để đoán được đã xảy ra chuyện gì. Trăn mặt của anh ta lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Cái tên kia, bây giờ anh ta đang làm cái gì?”

“Anh ta thật sự cho rằng cơ thể của thần là có thể dùng bạo lực để giết chết sao?”

“Tiến sĩ Triệu đang làm gì?”

“Cho tới bây giờ còn chưa hiểu rốt cuộc lực lượng chân chính của thần là gì?”

Anh ta khẽ lẩm bẩn, tay cầm không tự chủ được mà run lên một cái.

Đột nhiên, cảm giác đau đớn khác thường chui vào trong đầu anh ta, kéo anh ta ra khỏi tư duy lý trí.

Đau quá.

Anh biết đau đớn chỉ là một loại phản ứng bình thường mà vị trí nhận tổn thương kích thích thần kinh truyền đến trung khu thần kinh mà thôi.

Không có gì to tát cả.

Nhưng mà, thực sự rất đau!

“Thí nghiệm đã thành công, thần. . . đã giáng lâm!”

Lục Tân đang theo theo tên thần thích chui lủi kia xuống từng tầng lầu thì ở một căn phòng họp quên thuộc không bật đèn trong thành phố trung tâm, có mấy người khoác áo trùm màu đen đang chia sẻ tin tức với được chòi canh truyền đến.

Rõ ràng là giọng nói của người truyền tin tức lộ ra vẻ xúc động không thể kìm nén được.

“Thí nghiệm bàn đen đã thành công, sự đầu tư của chúng ta cũng đã được đền đáp.”

“Các vị, chúc mừng các vị.”

“Từ lúc này trở đi, các vị đã trở thành những người có thể khống chế lực lượng của thần!”

Trong giọng nói của người truyền tin tức không thể kìm nén được sự hưng phấn, âm thanh sục sôi giống như đang đọc diễn cảm thơ.

Tuy nhiên, so với anh ta thì những người khác tỉnh táo hơn rất nhiều.

“Nhiều tiểu đội người có năng lực đã chạy tới Thủy Ngưu thành, có thể bảo đảm sẽ không gây ảnh hưởng cho kế hoạch của chúng ta không?”

Một người có dáng vẻ hơi mập mập, giọng nói bình tĩnh, hai tay khoanh lại ở dưới bụng, dựa vào thành ghế bình thản hỏi: “Mặt khác, phương diện đảm bảo an toàn để điều khiển của vật thí nghiệm đã đã được kiểm tra hay chưa?”

“Tôi nghĩ, rất nhanh chúng ta sẽ có được đáp án.”

Người thông báo tin tức này đã hơi bình tĩnh lại, nói:

“Những người có năng lực kia chính là một bộ phận để kiểm tra lực lượng và độ tin cậy của vật thí nghiệm kia. Ít nhất căn cứ vào kết quả báo cáo trước mắt, đối mặt với vật thí nghiệm, bọn họ không hề có sức phản kháng. Điều này cho thấy sự mạnh mẽ của vật thí nghiệm.”

“Còn về phương diện đảm bảo độ tin cậy càng cao hơn…”

“Tôi nghĩ, trước đó Bàn Đen Dài đã biểu diễn đầy đủ cho chúng ta!”

“. . .”

Đám người ngồi xung quanh bàn dài đều lộ ra vẻ yên lặng, dường như đang tính toán một số chuyện quan trọng.

Rõ ràng bọn họ đều không phải là những người dễ dàng bị sự hưng phấn làm choáng váng đầu óc.

“Nếu đã như vậy. . .”

Sau một lúc yên lặng, một người có dáng cao gầy lên tiếng: “Lúc nào có thể ngả bài với Viện nghiên cứu?”

Trong nháy mắt mà ba chứ “Viện nghiên cứu” được thốt ra, tất cả mọi người đều trầm tư.

Chỉ vỏn vẹn ba chữ này cũng làm trái tim của bọn họ chợt đập thình thịch vài lần.

“Cho đến bây giờ Viện nghiên cứu đều còn không có bất kỳ phản ứng gì.”

“Là bọn họ vẫn chưa phát hiện, hay là. . .”

Không khí trầm mặc lại bao trùm lên căn phòng họp tối tăm.

“Bốp!”

Bỗng nhiên có người vỗ mạnh lên bàn, nói: “Chuyện này là chúng ta lựa chọn, vậy chúng ta phải làm đến cùng.”

“Dù sao bên trong Viện nghiên cứu chẳng qua là một đám mọt sách. Ngoại trừ làm một số nghiên cứu ra thì bọn họ không hiểu việc gì khác, mặc kệ một đám người chỉ biết theo đuổi cái là “chân lý” để làm xằng làm bậy là một chuyện cực kỳ nguy hiểm đồng thời cũng rất điên cuồng…”

“Nếu như không phải bọn họ ngăn cản, thành phố trung tâm và những thành phố tường cao khác cũng sẽ không dùng hình thức liên minh để tiếp tục tồn tại như thế.”

“Hơn nữa…”

Giọng nói của ông ta chậm lại, giống như là đang suy nghĩ cái gì cái gì. Sau đó, ông ta bất ngờ vén chiếc mũ trùm trên đầu mình lên, một khuôn mặt gầy hóp, âm trầm hiện ra dưới ánh sáng mờ nhạt ở trong sân, xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Tất cả mọi người xung quanh đề rất ngạc nhiên và hoảng sợ, rất rõ ràng là bọn họ quen biết người này.

Chỉ có điều, bọn họ không ngờ tới, ông ta lại dám xuất hiện ở đây.

Mà người đàn ông lộ mặt này lại dùng ánh mắt kiên định nhìn lướt qua mọi người, thấp giọng nói: “Viện nghiên cứu đúng là mạnh hơn, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, phản bội, nội loạn, thí nghiệm thất bại, thất thoát vật phẩm ký sinh… Liên tiếp chịu sự đả kích như vậy thực lực của Viện nghiên cứu cũng đã sớm bị hao tổn… Cho nên, đây chính là thời điểm để Tổng sở hành chính chúng ta đến tiếp quản sự vụ cụ thể của Viện nghiên cứu.”

Có những người tâm lý hơi dao động, nghiến răng quyết định.

Nhưng cũng có người chỉ là đang ngồi yên lặng không nói.

Qua nửa ngày, mới có người giống như đang kể chuyện cười, nói: “Chuyện này đã chuẩn bị lâu như vậy, chắc chắn sẽ không hủy bỏ giữa chừng. Để Sở hành chính quản lý Viện Nghiên cứu là việc đương nhiên. Cho nên, xin các vị yên tâm…”

“Đám người của Viện nghiên cứu chẳng qua là một đám người điên trong tháp ngà, ngoại trừ nghiên cứu ra thì cái gì cũng không quan tâm nên phản ứng chậm một chút cũng là bình thường.”

“Nói không chừng lúc này, bọn họ đang lo đến nhà hàng nào ăn cơm đấy. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận