Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1631: Kế hoạch của nhà nghiên cứu viên thiên tài (2)

Nói đến đây, tựa như ông ta có chút khó chịu, nhấn mạnh, giọng chất vấn: “Có tác dụng không?”

“Tôi biết, các người đến đây để hy vọng có thể hỏi ra mục đích của âm mưu này, cùng với lý do của bản thân tôi.”

“Đúng, lý do ích kỷ đó là tôi muốn sống, muốn sống một cuộc sống tốt hơn.”

“Thế nhưng, lý do đúng nhất đó là, bởi vì tôi không tin tưởng các người.”

Ông ta nói càng lúc càng nhiều, tựa hồ sự tự tin và thẳng thắn cũng xuất hiện trên mặt của ông ta.

Thậm chí còn có chút bình tĩnh khi đón lấy ánh mắt của Lục Tân.

Nói khẽ: “Tôi không biết các người nghĩ như thế nào về tư tưởng của chủ giáo, tự tin thái quá hay điên rồ?”

“Nhưng các người không thể không thừa nhận, trong thế giới hỗn loạn, đè nén này, bọn họ vẫn luôn có mục tiêu rõ ràng.”

“Vậy mà các người, hay đến cả viện nghiên cứu Nguyệt Thực đều không biết bản thân đang muốn làm cái gì.”

“Thậm chí, ngay cả dưới tình huống bản thân các người không có mục tiêu, các người cũng lựa chọn đối đầu cùng giáo chủ, đây chính là một cách bất lợi cho sự an toàn của thế giới này. Cho nên, mấy người làm sao có thể làm cho tôi tin tưởng, để tôi có thể ra quyết định.”

“Trước đó tôi cũng đã tán ngẫu với đám người lão Tô, bọn họ cũng vô ý mà đồng ý với đề nghị của tôi.”

“Bởi vì, anh rất mạnh mẽ.”

Nói đến đây, ánh mắt ông ta có chút bén nhọn: “Anh đã cường đại đến mức toàn bộ Thanh Cảng đều không phải đối thủ của anh.”

“Cho nên, càng ngày càng có nhiều sự sắp xếp và mục tiêu của Thanh Cảng thay đổi vì anh.”

“Lấy anh làm trung tâm.”

“Nhưng chuyện này tôi không thể đồng ý, lấy toàn bộ Thanh Cảng và vận mệnh của chính tôi để đặt cược với anh, cho nên, thời điểm sở sự vụ Ách bích tìm đến tôi, tôi đã đáp ứng yêu cầu của bọn họ. Tôi cũng tận dụng hết khả năng, để đưa sự tình về đường ray vốn có của nó.”

“Hiện tại xem ra, cũng chỉ có tôi thua mà thôi.”

“Cho nên, tôi thản nhiên về Thanh Cảng, đón chịu vận mệnh của bản thân.”

Nghiêm túc nghe những lời nói này, Lục Tân trầm mặc một lúc.

Cho nên, ban đầu, chuyện này vốn rất đơn giản.

Thế nhưng, cũng không thể không nói, kết quả đang xảy ra trên người ông ta không phải là kết quả mà bản thân anh mong muốn.

Bởi vì đã chút nữa thì bị dung hợp lại cùng với Ban đầu, cho nên chính bản thân anh cũng biết Ban đầu khổng lồ như thế nào. Cho nên anh cũng mơ hồ ý thức được, có một số chuyện, bản thân những gì nghiên cứu viên đời trước nói không quá đúng, thế mà vị Tống tiên sinh này lại nói đúng, làm anh mơ hồ sinh ra chút cùng quan điểm.

Chuyện này làm cho tâm tư của anh cực kỳ phức tạp.

“Cho nên, chẳng qua là Tống Kiến Nghiệp đang hoang mang…”

Cũng ngay lúc này, bên trong một căn phòng làm việc của Đặc Thanh Bộ, giáo sư Bạch bỏ tai nghe xuống, đặt ở một bên.

Đối diện với ông ta là Tô tiên sinh vừa đi đến, trên màn hình bên cạnh lại là hình ảnh của mấy vị tiên sinh khác, người nào cũng có chút im lặng. Bọn họ nghe tiếng từ máy nghe trộm của Trần Tinh đem theo người, rồi rơi vào trầm tư.

“Mờ mịt cũng không chỉ có mình ông ta..”

Tô tiên sinh vừa lau mồ hôi trên trán, vừa thấp giọng nói.

“Đúng vậy.”

Giáo sư Bạch từ từ cầm cái chén lên, nhưng ông ta lại không uống, chỉ giữ giữa không trung, trầm ngâm:

“Ở trong cái thế giới này, ai cũng mờ mịt, suy nghĩ. Dưới áp lực vô tận, gặp phải những chuyện quỷ dị và nhìn thấy những đồ vật quỷ quái. Chấp nhận cái nhìn trộm của những thứ không thể diễn tả, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.”

“Điều càng khiến người ta tuyệt vọng chính là không ai có thể giúp chúng ta tìm ra một con đường có ánh sáng.”

“Cũng không ai có thể giúp ta…”

“Như vậy, khi có người đưa ra quyết định điên cuồng, thậm chí ngu xuẩn thì cũng không hề khó hiểu.”

“Chẳng qua là…”

Ông ta trầm mặc thật lâu, sau đó mới lấy một phần văn kiên chưa mở từ trong ngăn kéo ra.

“Lão Tống là quá nóng lòng, ông ta không biết nhịn một chút, chỉ cần có một chút kiên nhẫn, như vậy thì đã tốt rồi.”

“Chỉ cần có thêm một chút kiên nhẫn, tối thiểu nhất thì ông ta có thể thấy được một chút hy vọng này…”

Tô tiên sinh và mấy vị tiên sinh khác trong màn hình chợt ngẩng đầu, hỏi: “Đây là…”

“Đây là thứ mà viện trưởng Tiết của viện nghiên cứu Nguyệt Thực đã đồng ý đưa cho chúng ta.”

Giáo sư Bạch hơi trầm mặc một chút: “Cũng là thứ để chỉ rõ phương hướng cho cái thế giới này, đến từ vị nghiên cứu thiên tài của viện nghiên cứu Nguyệt Thực đã nhảy từ tầng một trăm xuống, anh ta đã nghiên cứu ra cái này, có thể nói cho chúng ta biết hướng đi của tương lai.”

“Nhưng vì lý do những nghiên cứu viên ở khắp mọi nơi đều muốn có nó, nên từ khi mới bắt đầu, viện trưởng Tiết đã đem cái này bảo quản tốt.”

“Nhưng kỳ thật, chúng ta vẫn đang làm theo nó, chẳng qua là chúng ta không hề biết.”

Nói đến đây, ông ta hơi hơi dừng lại, nghiêm túc nhìn về những người kia: “Người thi hành, chính là tôi cùng các vị ngồi ở đây.”

“Lúc trước viện nghiên cứu Nguyệt Thực đã phái chúng ta đến tường lớn của cao thành, giúp họ chống cự ô nhiễm tinh thần và thanh lý các nguồn ô nhiễm đó.”

“Trước đó, viện trưởng Tiết cũng tự đến để tiến hành huấn luyện chúng ta, trong đó có đề cập đến một số mạch suy nghĩ thần bí, đồng thời đã nhắc chúng ta nhớ rõ, không được nói ra bên ngoài, không được thảo luận nhưng bắt chúng ta phải luôn ghi nhớ trong lòng, tìm kiếm cơ hội thực tiễn.”

“Chính mạch suy nghĩ này đã giúp chúng ta hoàn thành bước đầu của kế hoạch Thiên quốc.”

“Trước đó không lâu thì tôi cũng mới biết được, mạch suy nghĩ này không phải là của viện trưởng Tiết Giáp.”

“Đây là kết quả cuối cùng của nghiên cứu viên thiên tài kia, nó bị viện trưởng Tiết giấu đi, ông ta cực kỳ am hiểu cái này.”

“Cho nên, nói một cách đơn giản thì kế hoạch Thiên quốc của Thanh Cảng chúng ta là do vị nghiên cứu viên thiên tài kia nghĩ ra.”

“Mà bây giờ, thứ trong tay của tôi là nửa sau của kế hoạch Thiên quốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận