Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 305: Người có năng lực hệ tạo giấc mơ

"Tôi có thể giúp anh!"

Khi Lục Tân trở lại phòng làm việc, anh thấy phó chủ tịch Tiêu đang đứng ngồi không yên, không ngừng lục lọi túi và lật đệm ghế sofa, như thể đang tìm thuốc lá của mình.

Lục Tân lặng lẽ ngồi xuống, tốt bụng đưa cho anh ta một điếu thuốc lá của mình, còn dùng bật lửa ZIPPO của mình châm cho anh ta. Trong ánh mắt cảm kích của Phó chủ tịch Tiêu, anh bình tĩnh nói ra quyết định của mình.

"Khụ…"

Phó chủ tịch Tiêu đột nhiên ho sặc sụa, một là vì không quen hút thuốc này, hai là vì kích động.

Anh ta chợt bóp điếu thuốc, mở to đôi mắt gần như rơi nước mắt vì khói thuốc nhìn Lục Tân ngạc nhiên mừng rỡ:

"Anh thật sự có thể giúp được tôi?"

Lục Tân cau mày khi nhìn thấy điếu thuốc bị anh ta bóp nát chỉ sau một lần hút và gật đầu.

"Được, được…"

Phó chủ tịch Tiêu đã vô cùng kích động, anh ta chợt đứng dậy, nhưng sau khi đứng dậy lại không biết nên làm gì, cơ thể khẽ run lên: "Nếu như anh có thể giúp được tôi, vậy tôi... tôi sẽ cho anh năm mươi ngàn... không, một trăm ngàn tiền thù lao..."

"Hả?"

Ánh mắt Lục Tân đột nhiên mở to, nhìn thẳng anh ta.

Phó chủ tịch Tiêu không khỏi giật mình, chột dạ nói: "Vậy... thêm chút ít nữa?"

Lục Tân phấn khích trong lòng, quả thực hối hận muốn chết.

Tại sao phải gọi điện cho Hàn Băng?

Nhưng nghĩ đến điện thoại cũng đã gọi rồi, Hàn Băng cũng đã giúp mình nộp đơn lên, đây đã là chuyện công.

Chuyện công không thể thu thêm tiền của người ta được nữa.

Trong lòng chỉ cảm thấy đau như bị từng nhát dao cứa, nhìn phó chủ tịch Tiêu hết sức bất mãn, giọng điệu có chút không vui:

"Chúng tôi có nguyên tắc của mình, không thu tiền lung tung!"

Phó chủ tịch Tiêu sửng sốt trước ánh mắt của anh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình nhắc đến chuyện tiền bạc, đã xúc phạm đến anh ta?

Phải rồi, nhìn anh ta quả thật có khí chất người mang kỹ năng đặc biệt và coi tiền như rác...

...

...

Kìm nén kích động trong lòng, anh ta bình tĩnh trở lại, vội vàng hỏi: "Khi nào?"

Cơn tức giận của Lục Tân vẫn chưa nguôi ngoai, anh thở dài thườn thượt, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, nói: "Sau khi tan sở rồi hẵng nói!"

Phó chủ tịch Tiêu gật đầu liên tục, nhưng bởi vì quá bận tâm, vẫn hỏi thêm: "Tại sao?"

Lục Tân quay đầu liếc nhìn anh ta, nói: "Bởi vì tôi phải đi làm."

Phó chủ tịch Tiêu ngơ ngác nhìn Lục Tân đi ra khỏi phòng làm việc, ngồi trở lại vị trí làm việc, cầm tài liệu lên và bắt đầu nghiêm túc xử lý, cả người đều mờ mịt, có thể là vì lý do ngủ không ngon thời gian quá dài, đầu óc lúc này có chút không tốt.

Lục Tân là nhân viên dưới quyền trong công ty anh ta, vì vậy phải đi làm, cũng là làm việc cho mình và giúp mình kiếm tiền.

Trên thực tế, bản thân không hề thiếu tiền, bản thân sẵn sàng chi mạnh để giải quyết vấn đề nan giải nhất lúc này.

Lục Tân không quan tâm đến tiền bạc, vì vậy bản thân không thể dùng tiền để đá động đến anh ta.

Vì vậy, bản thân phải kiên nhẫn đợi anh ta tan sở, rồi lại tới giúp bản thân giải quyết vấn đề...

Hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng suy luận lại khá logic...

Cả ngày hôm đó, chủ nhiệm Lưu không thể trở lại phòng làm việc của mình.

Bởi vì phó chủ tịch Tiêu đã chiếm cứ phòng làm việc, dù thế nào bản thân cũng không dám trở về giành chỗ với anh ta, ngoại trừ việc đi vào giữa chừng vài lần hỏi anh ta có cần gì không, thu xếp bữa trưa như thế nào đại loại vậy, anh ta chỉ có thể ở trong khu vực phòng khách, lại bởi vì trong phòng khách đã chật kín người nên anh ta thực sự không tìm được một nơi có thể ngồi, nhưng phó chủ tịch Tiêu còn ở trong công ty, anh ta cũng không dám tìm cớ rời đi...

Và bởi vì chủ nhiệm Lưu suốt ngày ở trong phòng làm việc nên những người khác cũng không dám tùy tiện rời đi.

Bọn họ không dám tùy tiện rời đi, trong phòng khách thì không còn nhiều chỗ trống.

Và bởi vì trong phòng khách không có vị trí dư ra, cho nên chủ nhiệm Lưu chỉ đành ngồi xổm bên cạnh nhà vệ sinh gần như cả ngày...

Bữa trưa là cơm hộp gọi đến, là phó chủ tịch Tiêu mời.

Phó chủ tịch Tiêu vốn dĩ cân nhắc có nên mời Lục Tân đi ăn trong giờ ăn trưa hay không, nhưng thấy Lục Tân đang nghiêm túc giúp mình giải quyết công việc, thực sự không dám quấy rầy, vì vậy anh ta trực tiếp kêu chủ nhiệm Lưu ra ngoài đặt toàn bộ cơm hộp đùi gà, phần một người ăn...

Có thể thấy vẻ mặt của Lục Tân giãn ra rất nhiều khi nhận được phần cơm hộp, điều này khiến phó chủ tịch Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đến giờ tan sở, phó chủ tịch Tiêu nhìn thời gian trôi qua từng phút, khi cuối cùng cũng đã tới sáu giờ, anh ta bật “phắt” dậy và chạy nhanh vào phòng làm việc, ánh mắt háo hức nhìn Lục Tân.

Loại ánh mắt này khiến cho chủ nhiệm Lưu cả ngày ngồi xổm bên nhà vệ sinh, hai chân tê dại, và mọi người trong cả phòng làm việc đều nhìn chằm chằm, không hiểu ra làm sao.

"Lục…"

Phó chủ tịch Tiêu muốn hỏi, nhưng lại không biết nên gọi Lục Tân thế nào, nên nói một cách mơ hồ: "Có thể cùng đi ăn cơm tối không?"

Lục Tân liếc nhìn đồng hồ trên máy tính, nói: "Tối nay tôi còn có chút việc."

Phó chủ tịch Tiêu đột nhiên rất căng thẳng: "Vậy... tôi... thế này, hay là cứ để tôi đưa anh đi, rồi đợi anh sau?"

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Cũng được."

Sau đó, dưới ánh mắt của cả công ty, anh đeo ba lô rời đi cùng phó chủ tịch Tiêu.

"Xì xầm..."

Trước khi họ đi xuống cầu thang, cả phòng làm việc đều xôn xao.

"Chuyện này là thế nào vậy?"

"Tân làm thế nào được vậy, lại khiến phó chủ tịch sợ hãi thành ra thế kia?"

"Trời ạ, không phải là anh ta bắt cóc chủ tịch chứ?"

"Anh ta đã phát lệnh truy sát tử thần cho phó chủ tịch Tiêu?"

"... Mọi người đều suy nghĩ tanh mùi máu đến vậy sao? Sao tôi lại cảm thấy là phó chủ tịch Tiêu đang đuổi theo anh ta vậy?"

Chỉ có chủ nhiệm Lưu nhìn theo bóng dáng họ lần lượt đi xuống lầu, suy nghĩ thật nhanh một chút trong đầu rồi dặn dò thư ký của mình: "Tiểu Vương à, ngày mai cậu gọi thợ đến, mở vách ngăn đó và sửa thành một phòng làm việc..."

"Mà thôi, tối nay gọi đến, sửa ngay trong đêm..."

Phó chủ tịch Tiêu lái xe đưa Lục Tân đến sở cảnh vệ, sau đó Lục Tân đi lên.

Nhìn dáng vẻ Lục Tân bước vào sở cảnh vệ một cách quen thuộc, suy đoán của phó chủ tịch Tiêu về Lục Tân cũng lập tức tăng lên rất nhiều.

Anh ta đến sở cảnh vệ làm gì vậy?

Chẳng lẽ anh ta thực sự là một người kỳ lạ được sở cảnh vệ đặc biệt mời?

Bây giờ anh ta tới đây, có phải là để thu xếp một số việc, để dễ xử lý vấn đề mà mình gặp phải?

Trên thực tế, Lục Tân đến đây để đào tạo.

Đào tào mỗi tối đều có một bữa ăn bổ sung hai trăm tệ, nếu không có việc gì quá quan trọng, tốt nhất không nên vắng mặt.

Về việc để phó chủ tịch Tiêu tới, có hai lý do.

Thông thường, Lục Tân không nên để người khác biết công việc của mình trong Bộ phận thông quan đặc biệt, không phải để bảo vệ bản thân, mà là để bảo vệ người khác. Nhưng phó chủ tịch Tiêu đã gặp phải chuyện như vậy, cho nên điều khoản bảo mật tạm thời mất đi hiệu lực. Thứ hai, để anh ta đi về một mình, không ai có thể đảm bảo được trong khoảng thời gian này anh ta có tiếp xúc với em trai và em gái của mình và lại sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không.

Để anh ta đến, xảy ra chuyện gì cũng tiện phối hợp.

"Tối nay, bỏ qua một phần trước, tập trung hiểu về hệ tạo giấc mơ..."

Sau khi Lục Tân lên lầu ngồi xuống, nói qua loa với Hàn Băng.

"Được rồi. Trưa hôm nay, sau khi đồng chí thông báo, tôi đã chuẩn bị xong tài liệu tương ứng."

Trong loa vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Hàn Băng, đồng thời, tài liệu tương ứng xuất hiện trên màn hình ngay đối diện phòng họp.

Mà nghe thấy hai từ "thông báo", Lục Tân lại không khỏi thở dài.

Cảm xúc giảm xuống một chút.

Bản thân đương nhiên không thể trách Hàn Băng, nhưng lại cảm thấy có chút oán hận phó chủ tịch Tiêu ở dưới lầu.

"Hệ tạo giấc mơ là một trong những hệ thống năng lực mà Bộ phận thông quan đặc biệt ở Thanh Cảng của chúng ta nghiên cứu tương đối sâu. Trước đây, Bộ phận thông quan đặc biệt của chúng ta đã từng tuyển dụng hai người có năng lực hệ tạo giấc mơ, sau đó có một người hy sinh vì nhiệm vụ, còn người kia vẫn đang phụ trách công việc xử lý nguồn lây nhiễm đặc biệt trong thành phố chính."

"Nhưng không thể không thừa nhận một điều rằng mặc dù hệ tạo giấc mơ được nghiên cứu khá chi tiết hơn, nhưng người có năng lực hệ tạo giấc mơ cũng được công nhận là một trong những hệ năng lực kỳ quái và khó đối phó nhất. Cốt lõi trong năng lực của họ nằm ở chỗ có thể đi vào giấc mơ của người khác, dẫn dắt trải nghiệm của người đó trong giấc mơ. Mà thông qua cốt lõi này, lại mở rộng ra ba loại năng lực nữa là cưỡng chế đi vào giấc mơ, lập lại cảnh trong mơ và kiểm soát cảnh trong mơ."

"Sự phối hợp sử dụng ba loại năng lực có thể cho phép họ làm được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi."

Với giọng giải thích êm ái của Hàn Băng, Lục Tân nghiêm túc ghi chép.

Chỉ thỉnh thoảng sẽ thở dài thườn thượt, như có chút mất mác.

"Cảm xúc của đồng chí hôm nay dường như không tốt lắm?"

Hàn Băng bắt được mấy lần thở dài, không khỏi nghĩ thầm: "Là vì công việc phụ trợ hôm nay của mình không được tốt sao?"

Trong quá trình học tập, Lục Tân không ngừng nổi lên ý nghĩ.

"Một trăm ngàn đó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận