Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1559: Khuy Mệnh phu nhân nhất định sẽ trở lại (2)

“Khuy Mệnh phu nhân…”

Lục Tân hơi thất thần, sau đó gật đầu: “Được.”

Sau khi nói ra những lời này, anh trầm mặc một hồi, nhìn về phía viện trưởng Tiết, muốn nói lại thôi.

Dường như anh muốn hỏi gì đó, nhưng lại không dám thật sự nói lên.

Thế nhưng, cảm nhận được sự lạnh lẽo băng giá sát gần nơi lồng ngực mình kia, anh lại chậm rãi đưa ra câu hỏi:

“Còn có thể trở lại sao?”

Viện trưởng Tiết biết anh muốn hỏi điều gì, ông ta lập tức trở nên trầm mặc.

Một lát sau, ông ta khẽ gật đầu một cái, nói: “Chuyện này vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của tôi.”

“Thế nhưng, cậu vừa rồi mới sử dụng sức mạnh tạo vật chân thực để khôi phục lại cung điện tinh thần của bà ấy mà, không phải sao?”

“Dựa trên lý thuyết mà nói, hẳn là có thể quay lại chứ?”

Trên khuôn mặt của Lục Tân xuất hiện vẻ lo âu khó lòng che giấu.

“Loại sức mạnh này, tôi vẫn chưa quá quen thuộc…”

Anh thấp giọng nói: “Đối với lá bài hoa kia, tôi cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mình làm cho nó khôi phục lại hình dáng vốn có trước đây của nó, cũng không dám có suy nghĩ dư thừa nào, chỉ e sẽ trở thành giống như trước kia, người được đưa trở lại đây, không phải là bà ấy nữa…”

“Tôi có thể hiểu được.”

Viện trưởng Tiết gật đầu một cái, nói: “Thế nhưng tôi cho rằng cậu không cần phải lo lắng quá đâu.”

“Tôi tin tưởng, chỉ cần cung điện tinh thần không xảy ra chuyện, vậy Khuy Mệnh phu nhân nhất định có thể quay trở lại.”

“Tôi không hiểu lắm về sức mạnh của cậu, thế nhưng tôi nghĩ, bởi vì cái nhìn của chúng ta bất đồng, cho nên những gì chúng ta hiểu được về Khuy Mệnh phu nhân cũng không giống nhau.”

“Khuy Mệnh nữ sĩ trong mắt tôi mà nói, bởi vì bà ấy có thể xem hiểu số mệnh con người, nên bà ấy chắc chắn sẽ không lựa chọn trốn tránh.”

“Đối với bà ấy mà nói, cái chết của bản thân, sau đó giao hoàn toàn những chuyện còn lại cho người khác…”

“Đó là một hành động né tránh vận mệnh!”

“Ít nhất theo những gì tôi hiểu, Khuy Mệnh phu nhân có đầy đủ quyết đoán để bày ra thế cục như thế này nhất định sẽ không làm như vậy.”

Nghe thấy lời nói của ông ta, trong lòng Lục Tân bỗng nhiên khẽ run rẩy một chút.

Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía viện trưởng Tiết, trước đây bản thân anh ít nhiều cũng có chút không thích viện nghiên cứu Nguyệt Thực.

Thế nhưng ngày hôm nay, sau khi trải qua chuyến đi điều tra này cùng với tiến sĩ An, lại gặp được nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu Nguyệt Thực sau đó lại giúp bọn họ chiến đấu.

Hoặc là cũng có thể chỉ là do vào thời điểm ông ta nói đến những chuyện này đã biểu hiện ra thật nhiều lòng tin về chuyện mẹ anh sẽ trở về, cũng đã đủ khiến cho anh thay đổi thái độ. Bản thân anh vào giờ phút này thậm chí còn có chút biết ơn ông lão trước mặt.

“Đúng vậy, sẽ trở lại thôi…”

Lục Tân thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, trên khuôn mặt anh bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ, anh nói: “Tôi của hiện tại không phải rất mạnh mẽ hay sao?”

“Hửm?”

Tiến sĩ An mới vừa dẫn Ti Ti qua bên này bất thình lình nghe được một câu như vậy.

Trong đầu cô ta nghĩ, tại sao lại thảo luận chuyện này?

Chẳng lẽ cái lão viện trưởng gàn dở này lại đứng đây với đồng chí Đơn Binh chỉ để thảo luận vấn đề người nào mạnh người nào không thôi sao?

Đây là loại sai lệch gì vậy?

Viện trưởng Tiết rõ ràng cũng ngẩn ra, sau đó ông ta cười nói: “Ở lĩnh vực hủy diệt một thứ gì đó, cậu quả thực rất lợi hại.”

“Ở lĩnh vực hủy diệt, cậu thậm chí có thể đứng hàng thứ hai.”

Ông ta vừa nói vừa chỉ xuống dưới đất, tiếp tục: “Người đứng đầu đang ở phía dưới.”

“Cho nên, trên thực tế, cũng có thể nói cậu là người mạnh nhất.”

Lục Tân nghiêm túc suy ngẫm một chút, cảm thấy viện trưởng Tiết nói rất có lý.

Sau đó anh lại khẽ nhíu mày một cái, nói: “Thế nhưng, tôi cũng không phải là người yêu thích việc hủy diệt một điều gì…”

“Tôi hiểu…”

Viện trưởng Tiết lập tức nói: “Người có tiền sẽ không bao giờ có suy nghĩ muốn hủy diệt thế giới, mà cậu bây giờ thì đã là người khá có tiền rồi!”

“Thậm chí có thể xem là chủ nợ lớn nhất của viện nghiên cứu Nguyệt Thực chúng tôi!”

“Hả?”

Lục Tân ít nhiều có chút cảm thấy ngoài ý muốn.

Bây giờ bản thân anh quả thực không có tâm trạng nói chuyện tiền nong, thế nhưng, thế nhưng mà vị viện trưởng già này thực sự làm người ta khá…

“Vậy thì, nếu như không thông qua phương thức hủy diệt, còn có biện pháp gì có thể hủy diệt bọn họ?”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lục Tân mới nghiêm túc đưa ra vấn đề này.

Anh hỏi vô cùng nghiêm túc, bởi vì trong lòng anh cũng nghĩ như thế, thực sự muốn giải quyết bọn họ.

Dù gì thì vừa rồi anh cũng đã nói rồi, anh nhất định phải xử lý bọn họ.

Đã nói được là phải làm được, đây cũng là phép lịch sự tối thiểu của con người.

Nghe thấy câu hỏi của anh, tiến sĩ An có hơi kinh ngạc, trên khuôn mặt của viện trưởng Tiết lại dần lộ ra biểu cảm vui mừng.

Sau đó ông ta cũng nghiêm túc suy tư về vấn đề này một hồi lâu, nói: “Để một sinh vật trong phương diện tinh thần ngày càng lớn mạnh, chẳng qua là quá trình đi lây nhiễm càng nhiều người, cũng có nghĩa là, cưỡng ép sử dụng sức mạnh tinh thần của những sinh vật khác, cũng chính là khống chế ý chí…”

“Mà chúng ta là con người.”

“Con người muốn hoàn thành một mục tiêu nào đó thực sự lớn lao, dĩ nhiên cần phải tìm được những đồng bạn có cùng một mục tiêu như thế.”

“Cho nên, điều mà hiện tại cậu cần phải biết, là đích đến của cậu là cái gì.”

“Được.”

Lời nói của viện trưởng Tiết bỗng nhiên khiến cho Lục Tân cảm nhận được một chút bừng tỉnh.

Đúng vậy, bản thân anh vốn dĩ chỉ là một người qua đường bình thường, không trêu ai cũng chẳng chọc ai.

Bỗng nhiên lại có một khẩu súng rơi xuống trước mặt mình, sau đó tất cả mọi người đều muốn có khẩu súng này, đều nói rằng bản thân anh vốn dĩ nên có được khẩu súng này.

Bản thân anh có thể làm gì chứ?

Dĩ nhiên là đi tìm cảnh sát, giao nộp khẩu súng này ra.

Nếu như không có, vậy thì phải đi tìm một người đáng cho bản thân tin tưởng, thế nhưng cái mong muốn giữ khẩu súng làm của riêng thực sự chưa từng xuất hiện ở trong đầu của Lục Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận