Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 720: Nữ thần từ trên trời rơi xuống (2)

Trên bầu trời đêm tối tăm, hai ánh đèn chói mắt không biết đã chiếu xuống từ lúc nào, xé toạc màn đêm đen kịt.

Ánh đèn chiếu đến rất nhanh, gấp năm đến sáu lần tốc độ của trực thăng thông thường.

Tiếng cánh quạt quay cũng rất mạnh, có vẻ đây là một loại phương tiện giao thông mới.

Gần như trong khoảng thời gian ngắn mười mấy giây, nó đã từ bầu trời đêm xa xôi bay tới bầu trời phía trên khu rừng người chết này, sau đó, tốc độ trực thăng hơi chậm lại, cửa khoang mở ra, giây tiếp theo, liền có một bóng đen từ trên cao nhảy xuống.

Ánh mắt kỵ sĩ Thần Trạch thoáng giật mình, chợt quay đầu lại nhìn.

Anh ta chợt phát hiện ra rằng người nhảy xuống từ trực thăng là một cô gái mặc váy đen.

Chiếc váy của cô tuy dày nặng cồng kềnh nhưng lại toát lên vẻ lộng lẫy, quý phái, mang vẻ đẹp hư ảo không thuộc về thực tại.

Cùng với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của cô ấy, dường như chỉ vừa xuất hiện một lúc đã chiếu sáng cả bầu trời đêm xung quanh.

Cô nhảy xuống từ trực thăng, mặc dù trên tay đang cầm ô nhưng lại rơi xuống với tốc độ cực nhanh, nhìn thấy sắp ngã thẳng xuống đất, biến thành một cục bùn thịt, nhưng trong quá trình cô nhảy xuống từ trực thăng, dần thu hút ngày càng nhiều sự chú ý.

Không chỉ là kỵ sĩ Thần Trạch, mà ngay cả những người đã chết xung quanh anh ta.

Những người này từ trên đỉnh đầu bò ra ngoài thể tinh thần, dung hợp biến thành hoa chết chóc, lúc này lại chịu tác động của một cỗ sức mạnh kỳ dị, toàn bộ đều cứng nhắc quay đầu, nhìn cô ấy với ánh mắt đờ đẫn nhưng có hơi điên cuồng.

“Soạt…”

Tốc độ rơi của cô gái càng ngày càng chậm, giống như được một lực vô hình nâng đỡ.

Cô bị treo lơ lửng trên không trung cách mặt đất khoảng 30 mét, váy áo hất lên rồi lại từ từ rơi xuống.

Ánh đèn xung quanh dường như đang làm việc chăm chỉ để tập trung về phía cô ấy, chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp không có chỗ chê của cô.

Vào lúc này, giống như một nữ thần từ trên trời rơi xuống.

Ngay cả kỵ sĩ Thần Trạch lúc này dường như cũng bị vẻ đẹp của cô làm cho choáng váng, và trong giây lát, anh đã quên mất mình muốn làm gì.

Nhưng rất nhanh chóng anh ta bừng tỉnh sau một thời gian ngắn.

Nhận ra rằng có vấn đề, liền vội vàng hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhưng điều anh ta không ngờ đến là, khi ngày càng có nhiều ánh mắt người chết hướng đến cô gái, thì ngày càng nhiều hoa chết chóc cũng bị ảnh hưởng.

Lúc này, tất cả đều tập trung bên cạnh Lục Tân dưới ý chí của kỵ sĩ Thần Trạch, nhưng lúc này ngày càng có nhiều hoa chết chóc, không chịu gò ép được mà bay phần phật về phía cô gái đang lơ lửng trên không trung.

Giống như trong quá trình trăm sông hợp thành biển, ép buộc xuất hiện một nhánh sông, dẫn ra hướng khác.

Cô gái đối mặt với dòng hoa chết chóc đang lao về phía mình, nét mặt không chút thay đổi, dường như cô vốn dĩ cũng không thay đổi chút nào, cô chỉ lẳng lặng đóng ô trong tay, nhắm vào một chỗ, rồi lại nhẹ nhàng mở ra.

“Bụp!”

Chiếc ô mở ra, phát ra âm thanh vải bung ra.

Trong khoảnh khắc đó, lại có một loại công kích tinh thần mạnh mẽ không thể diễn tả được ập tới.

Bên cạnh Lục Tân, xung quanh khu nhà xưởng, số lượng hoa chết chóc đếm không xuể, bị loại công kích tinh thần này chia năm xẻ bảy, từng thể tinh thần tái nhợt, thậm chí còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, bị sức mạnh khổng lồ phá hủy hoàn toàn, hóa thành dòng chảy hỗn độn tinh thần thuần túy, sau đó dòng chảy hỗn loạn cũng bị tách ra, cuồn cuộn tản lên bầu trời.

Điều đáng an ủi duy nhất là những thể tinh thần đau đớn này, biểu cảm cuối cùng lộ ra trên mặt đều là vẻ say mê.

Cạnh Lục Tân có một bãi đất đen và ẩm ướt.

Giống như một khu vườn rực rỡ đầy màu sắc được cày ra từ một con mương sâu đáng sợ.

Dưới sự công kích tinh thần đã giải tỏa áp lực xung quanh Lục Tân một cách rất tốt.

Chỉ là, đầu óc người phụ nữ kia dường như không được ổn cho lắm, giúp Lục Tân giải quyết vấn đề, nhưng cô lại không có quan tâm bản thân mình.

Những bông hoa chết chóc bay về phía cô, đã dần đến trước mặt cô gái rồi.

Lúc này, có vẻ như đã quá muộn để gập ô và mở ô.

Nhưng may mắn thay, lúc này, một bóng người nhỏ bé đã rơi xuống từ trên trực thăng.

Quan sát kỹ sẽ thấy đó lại là một cô gái mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa.

Ngang eo quấn một sợi dây, cô ấy rơi từ trực thăng xuống, vừa hay ngay trước mặt cô gái đang lơ lửng trên không.

Rồi đôi bàn tay mảnh khảnh của cô ấy nghiêm túc ra một dấu tay.

Nghiêm túc hét lên: “Độ thông độ lưu hắc khắc.”

Khi giọng nói của cô ấy vang lên, hoa chết chóc đang tấn công vào cô gái mặc váy đen bỗng hoang mang, như thể không còn tìm được nguyên nhân vì sao lại ùa đến, như dòng nước chảy gặp phải vật cản, tách ra chảy về hai phía xung quanh.

“Bùm!”

Trên trực thăng vang lên tiếng súng.

Một viên đạn quấn quanh điện quang màu xanh bay ra, tiêu diệt một đóa hoa chết chóc. Trong cabin, có một người đàn ông có vẻ như rất đẹp trai đeo kính râm, tay ôm lấy một khẩu súng bắn tỉa dài.

Anh vẫy tay chào từ xa, mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Hi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận