Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 970: Chuỗi logic ô nhiễm (1)

“Anh đơn binh cứ từ từ nghe tôi nói.”

Dường như Hàn Băng đã nhìn ra nghi ngờ của Lục Tân, chậm rãi uống một ngụm cà phê, mới nhẹ giọng nói:

“Lúc trước, bảng báo cáo kiểm tra đo lường mẫu thử của Tôn Hắc Tử vừa đưa tới, tôi đã phát hiện ra một ít điều bất thường.”

“Khiến mọi người cảm thất bất ngờ chính là trạng thái của Tôn Hắc Tử đã gần như rất tệ rồi, nhưng mà báo cáo kiểm tra đo lường của anh ta lại có vẻ rất bình thường... Đương nhiên, bởi vì anh ta đã mất ngủ trong thời gian dài, cho nên rất nhiều chỉ tiêu đều rất tệ, nhưng vẫn còn là người bình thường.”

“Thứ duy nhất khác với người bình thường đó là vật chất THC trong máu anh ta vượt quá mức bình thường.”

“Loại vật chất này chỉ có bên trong hắc thảo, nhưng bởi vì người này vốn là người nghiện xì ke, vậy thì cũng chẳng chứng minh được cái gì.”

Nói đến đây, cô ấy lại cầm lấy cái ly bên cạnh theo bản năng, nhưng ly cà phê đã trống không.

Lục Tân thuận tay nhận lấy rót cho cô ấy một ly nước, ý bảo là buổi tối cô ấy không nên uống nhiều cà phê như vậy, Hàn Băng gật đầu, nhận lấy, ôm cái ly trong tay rồi tiếp tục nói: “Ngoài ra, lúc nãy tôi và Hồng Xà còn cùng nhau cẩn thận dò hỏi chị em Diệp Tuyết.”

“Lần này, sau khi chúng tôi dò hỏi kỹ càng, cuối cùng tìm được một chút manh mối.”

Vẻ mặt cô ấy có hơi bùi ngùi, khẽ thở dài một tiếng, nói:

“Sau khi cha mẹ Diệp Tuyết mất tích thì cô bé luôn chăm sóc em trai, hai chị em họ ăn ở đều giống nhau, không biết tại sao một người bị ô nhiễm, còn một người khác lại bị ô nhiễm nhẹ hơn, như qua cẩn thận dò hỏi, chúng tôi đã phát hiện ra một vấn đề nho nhỏ.”

“Vài ngày sau khi cha mẹ hai đứa biến mất, trong nhà còn lại chút đồ ăn, Diệp Tuyết nấu cơm ăn cùng em trai…”

“Nhưng đồ ăn trong nhà nhanh chóng hết sạch, hai chị em ăn một bữa đói hai bữa, cho đến tận ngày thứ ba, Diệp Tuyết tìm được một hộp bánh quy mà cha giấu trong nhà, nhưng chỉ còn mấy cái, bởi vì em trai đói bụng nên đã ăn sạch bánh quy.”

“Xuất phát từ tâm lý chăm sóc em trai, lúc đó Diệp Tuyết không ăn hộp bánh quy kia.”

Nói tới đây, cô ấy đẩy hộp bánh quy trên bàn nhỏ đến trước mặt ục Tân, nói: “Chính là loại này, đây là do sau khi tôi cẩn thận dò hỏi, rồi lại nhờ thuộc hạ của Đàn… Bác Đàn nghĩ cách đi tìm, sau đó xác nhận chính là cùng một loại mà hai đứa bé đã ăn.”

Lục Tân cầm lên, chỉ thấy đóng gói rất thô ráp, giống như được nướng từ cục bột màu hồng nâu, bên trên rắc một chút lá khô.

Từ sau khi trăng máu xuất hiện, sản vật luôn có hình dạng thế này, không nhìn thấy điều gì bất thường qua bề ngoài.

Anh thấy hơi khó hiểu ngẩng đầu, nói: “Cái này lại chứng minh điều gì?”

“Trong loại bánh quy này có thành phần hắc thảo.”

Hàn Băng nói: “Cái này vốn là một mắt xích trong sản xuất hắc thảo.”

“Hửm?”

Sắc mặt Lục Tân hơi thay đổi, liếc nhìn chằm chằm hộp bánh quy này.

Nếu bên trong cái bánh quy này có thứ đó, vậy bánh quy mà em trai Diệp Tuyết ăn, chẳng phải là...

“Không chỉ có mỗi loại bánh này quy.”

Hàn Băng lại đẩy bao thuốc lá và cả bình nước đến trước mặt Lục Tân, nói: “Trong này cũng có.”

“Mấy thứ này, vốn chính là một nghề làm ăn lớn ở thành phố Hắc Chiểu, bọn họ nghĩ cách bán rất nhiều mặt hàng hắc thảo cho những thành phố Cao Tường khác để thu lợi nhuận, vì thế mà họ mới nghiên cứu phát minh ra rất nhiều chủng loại chủng loại khác nhau, rồi ngụy trang để qua cửa kiểm tra…”

“Đơn giản mà nói, thành phố Hắc Chiểu gần như đã biến thứ đồ này một hệ thống công nghiệp.”

Sắc mặt Lục Tân càng thêm lạnh nhạt.

Phải là người có tâm lý thế nào mới có thể làm ra những thứ đồ nguy hại như thế này?

Cũng may là trước khi xuất phát đến đây, Hàn Băng để ý thấy anh có thói quen hút thuốc lá, vì thế mà đã chuẩn bị đầy đủ cho anh, nếu không, rất có thể anh sau khi hút hết thuốc anh sẽ đi mua thuốc lá ở Hắc Chiểu, vậy chẳng phải là...

“Bản thân hắc thảo chính là loại sản xuất quan trọng nhất của thành phố Hắc Chiểu, họ đã khai thác hắc thảo đạt đến giới hạn.”

Sắc mặt Hàn Băng cũng sầm xuống, nói: “Thuốc lá, đồ uống, bánh quy đặc chế, thậm chí là hương liệu mà họ dùng để nấu ăn ngày thường đều có trộn lẫn hắc thảo trong đó. Mấy thứ này ban đầu được họ sản xuất, thí nghiệm, sau đó họ tiêu thụ ở những thành phố Cao Tường và những địa điểm tụ tập khác, có một số ít không dùng đến được người dân địa phương dùng để làm gia vị...”

“Nhưng cho dù như thế nào, thì người trong thành phố này, dù ít hoặc nhiều cũng đã sử dụng với hắc thảo.”

Lục Tân không biết nên nói gì.

Nghe Hàn Băng bình tĩnh thuật lại, thậm chí anh còn có cảm giác cả thành phố Hắc Chiểu này còn vặn vẹo hơn cả quái vật tinh thần.

“Cho dù là vậy thì...”

Anh suy nghĩ một lúc, lại nói: “Nhưng nó có liên quan gì đến việc bọn họ bị ô nhiễm?”

“Đây mới là vấn đề tôi muốn nói.”

Hàn Băng tạm dừng một chút, nói: “Chính là anh ta, đã khiến tôi liên tưởng đến hai người này.”

Theo ánh mắt cô ấy, Lục Tân quay sang nhìn người nằm trên giường.

“Anh đơn binh, anh đã điều tra rõ ràng, những người này chính là khay nuôi cấy quái vật tinh thần.”

“Vậy anh có nghĩ đến vấn đề là thế này hay không…”

Hàn Băng chậm rãi đặt ra một câu hỏi: “Bọn họ nuôi quái vật tinh thần, vậy chất dinh dưỡng từ đâu ra?”

“Hửm?”

Câu hỏi này quá đột ngột, thậm chí Lục Tân còn không kịp phản ứng.

“Nói như vậy thì...”

Hàn Băng nói: “Trong tòa nhà kia có bao nhiêu quái vật tinh thần?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận