Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 233: Ước định của gia đình (1)

Bên trong tòa nhà cũ vẫn tối tăm, yên tĩnh như cũ.

Mà ở căn phòng 401 ở tầng bốn thì vẫn có một ánh đèn ấm áp từ khe cửa lọt ra ngoài.

Khi Lục Tân đẩy cửa đi vào đã chuẩn bị xong tinh thần để đón tiếp ánh mắt phẫn nộ của cha.

Thế nhưng nằm ngoài sự dự đoán của anh, sau khi đẩy cửa vào lại thấy một hình ảnh vui vẻ, hoàn thuận.

Em gái đang ngồi cong vẹo ở trên ghế sô pha xem ti vi, trong ti vi vẫn đang phát cậu bé bọt biển như thường ngày. Trong tay cô còn cầm thanh sô cô la màu đen để ăn.

Giống như sợ sẽ ăn hết ngay tức thì nên cô cẩn thận dùng răng để gặm, mỗi lần chỉ cắn một miếng bé xíu, nhưng xem ra cô rất vui vẻ, hai con mắt đều cười cong cong.

Mẹ đang gọi điện thoại bên cạnh cửa sổ, cả khuôn mặt đều là nụ cười: “Ôi, Trần tiểu thư, cô không biết, người một nhà ra ngoài đi dạo rất tốt, rất có ích với sức khỏe con người, tâm trạng cũng tốt. Lần này tôi gặp một người bạn này…”

“Hoa cô ấy trồng đề rất đẹp, lần sau hẹn cô cùng đi thăm cô ấy nhé…”

Đến cha lúc này cũng chỉ là ngồi ở một bên bàn ăn, đang cầm một chiếc bình thủy tinh cũ, từ từ uống rượu, thoạt nhìn ông vẫn chưa uống nhiều, trên mặt còn không có vẻ chuếnh choáng. Dù là thấy Lục Tân đang đi đến, ông cũng chỉ là “Hừ” một tiếng.

“Anh trai, anh về thật là muộn…”

Em gái thấy Lục Tân đi đến thì lập tức vui vẻ nhào lên người Lục Tân, sau đó vươn bàn tay nhỏ nhắn ra móc túi của anh.

Lục Tân mặc kệ cô lấy đi một thanh sô cô la cuối cùng trong túi của mình, cười ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên ghế sô pha.

May mà cô không lục ba lô của mình, bên trong chỉ còn mười mấy nguyên tiền thôi...

Mẹ cười đặt điện thoại xuống, nói: “Đúng là về hơi muộn thật, vẫn đang chờ con ăn cơm đấy!”

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu, đi tới bên cạnh bàn ăn.

Chỉ thấy lúc này, trong nhà đã dọn dẹp và thay đổi hoàn toàn chiếc ghế lần trước cha và mẹ đánh nhau là hỏng đã được sửa xong, lúc này đang đặt ngay ngắn bên cạnh bàn ăn. Trên bàn bày biện một chút đồ ăn đẹp đẽ, mặc dù thoạt nhìn đồ ăn vẫn giống với trước kia, rau xanh chiếm đa số, nhưng rõ ràng đã phong phú hơn so với trước một chút, tối thiểu trên bàn cơm, gần chỗ của Lục Tân đã có một đĩa trứng tráng.

Lục Tân thật sự rất thích loại cảm giác này.

Lần này đi vào nhà làm anh có một cảm giác yên tâm không ngờ đến.

Anh yên lặng ngồi ở xuống, cười nói: “Cả nhà đói bụng cứ ăn trước, không cần chờ con.”

“Hừ!”

Cha đang uống rượu nặng nề đặt chiếc ly xuống.

Ngay lập tức bầu không khí trong phòng trở nên hơi áp lực, mẹ và em gái đồng thời nhìn sang cha.

Cha giống là nhớ ra cái gì đó, mất tự nhiên mà nhếch miệng, nói: “Biết đang chờ mày thì lần sau liệu mà về sớm một chút!”

Tâm trạng của Lục Tân thả lỏng, nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Biết rồi.”

Hóa ra lần này cha cũng không hề tức giận.

Hoặc là nói, ông ấy vẫn luôn tức giận, nhưng lần này tâm trạng tốt hơn nhiều so với lần trước.

“Nếu như chúng ta suy đoán không sai, trong này chắc hẳn là tài liệu liên quan tới phòng thí nghiệm chạy trốn!”

Trần Tinh cầm phần tài liệu cuối cùng có in chữ “003” lên, chậm rãi nói: “Phần tài liệu này quan trọng như thế nào, chúng ta đều biết. Sáu vị giáo sư trong viện nghiên cứu đều không có đủ quyền hạn để biết nội dung bên trong này, cho nên chúng ta…”

“Không để bọn họ biết, là bởi vì miệng bọn họ quá rộng, không biết bảo vệ bí mật.”

Bộ trưởng Thẩm nói: “Những người ngồi ở đây đều hiểu rõ, cô cứ mở ra là được!”

“Thật ra lo lắng của Tiểu Trần cũng là điều tất nhiên.”

Tô tiên sinh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đều biết Viện nghiên cứu Nguyệt Thực hoặc là nói liên minh coi trọng phòng thí nghiệm chạy trốn như thế nào. Sao trước đó lại không ngờ tới phòng thí nghiệm này có thể đi đến thành phố Thanh Cảng của chúng ta… Cho nên, trước khi tìm hiểu xác định rõ bí mật, chúng ta nên thống nhất với nhau về cách nhìn trước cũng là một việc rất hợp lý…”

Trần Tinh nghe được câu nói này thì lập tức gật đầu một cái.

Lúc này giáo sư Bạch ngồi ở một bên mới chống gậy quải trượng trong tay một cái, cười nói: “Tôi nghĩ mọi người đều hiểu sai ý rồi. Bây giờ chúng ta không phải đang thảo luận nên đối đãi với đồng chí Lục như thế nào. Đồng chí là người của bộ thanh lý đặc biệt chúng ta, việc nên đối xử với anh ta như thế nào không cần thiết phải thảo luận.”

“Việc chúng ta muốn làm, chẳng qua là để hiểu rõ anh ta.”

“Cho nên...”

Ông nhìn về phía Trần Tinh, cười nói: “Mở ra đi, bây giờ không phải chúng ta đang đánh cược, chỉ là đang làm việc mà thôi!”

“Cái này. . .”

Cằm của Trần Tinh hơi hạ xuống, nhưng cuối cùng vẫn khép chặt lại.

Cô không có cách nào phản bác giáo sư Bạch, thế nên cô vẫn im lặng, mở ra phần tài liệu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận