Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 459: Thị trấn Bạch Tháp (2)

Lục Tân vừa mới gắp từ trong nồi ra một bát thức ăn, nghe thấy thế thì mặt đỏ rần lên.

Anh yên lặng cầm đũa, không trả lời cậu.

Sao có thể tùy tiện cho mượn xe máy được chứ…

Cũng may lúc này Lão Chu đã đánh một cái làm cháu trai đi dọn đồ ăn, mắng: “Rốt cuộc là cháu muốn dò đường hay muốn nhân cơ hội chạy xe máy hả? Nhân lúc còn sớm mau dẹp đi. Chị Cao là đi làm việc quan trọng, cháu không có kinh nghiệm đi theo chỉ gây thêm phiền phức…”

“Vậy được rồi. . .”

Tiểu Chu bĩu môi, múc cho ông chú một muỗng thức ăn.

Đến ban đêm, mọi người liền đều tụ tập bên cạnh xe, người sửa ấm thì cứ sưởi ấm, người nói chuyện phiếm thì cứ nói chuyện phiếm.

Cách đó không xa, có người lên giọng hát hí khúc: “Chờ đợi giây phút người trở về này..."

“Tôi đến làm ấm chăn cho người…”

Lục Tân sửa sang lại ghi chép một ngày nay của anh, xem xét có nên gọi điện thoại cho Hàn Bằng nữa không. Chỉ là, quan sát cả một ngày dường như không có kết quả nào quan trọng. So sánh với chuyện anh đã trải qua tối hôm qua và hình ảnh em gái nhìn lén sau đó thì biểu hiện của đầu xe vào ban ngày quá đỗi bình thường, tìm không ra một chút tật xấu nào.

Nhưng cũng vì loại bình thường này tạo nên sự tương phản quá rõ ràng so với đêm qua, ngược lại càng kỳ lạ hơi.

Vậy thì quan sát cô ta thêm một đêm nữa xem cô ta có tái phát bệnh hay không…

Trong lòng Lục Tân suy nghĩ như vậy. Có lẽ trong lúc làm chuyện ấy thì biểu hiện của cô ta sẽ khác so với bình thường…

Đột nhiên, Lục Tân ý thức được một vấn đề nghiêm trọng:

“Em gái phụ trách quan sát vào ban đêm. Vậy lỡ như cô nhìn thấy được cái không nên nhìn thì…”

Anh lập tức bối rối, em gái vẫn chỉ là một đứa bé thôi mà!

Trong lúc hốt hoảng muốn gọi em gái quay về, anh chợt nghe thấy ở phía xa có tiếng còi vang lên.

Lục Tân giật mình, những tài xế khác cũng đều hoảng sợ, vội vội vàng vàng quay đầu nhìn sang.

Nhưng không ngờ tới, sau khi tiếng còi vang lên thì người đi ra lại là Lão Trần dò đường.

Ông ta hùng hùng hổ hổ: “Đều con mẹ nó đừng nghĩ ngợi lung tung, đi ngủ sớm một chút. Ngày mai thủ lĩnh xe muốn dò đường đó.”

Mặc dù ông ta mắng chửi rất khó nghe, nhưng đám tài xế đều biết đây là đang ám chỉ cho mọi người biết tối nay thủ lĩnh xe không chọn ai cả nữa à?

Sao lại như vậy? Đổi tính như lật bánh tráng à?

Do đó, có không ít người đều nghĩ đến Lục Tân tối hôm qua, vô thức mà nhìn về phía lều vải của chú cháu Lão Chu.

Đến Lão Chu và Tiểu Chu cũng có vẻ mặt khó hiểu, Tiểu Chu còn vô ý nói: “Anh Lục, có phải là anh đã chữa khỏi cho đầu xe hay không?”

Bản thân Lục Tân cũng không thể hiểu nổi. Cứ như thế là tốt rồi à?

Rõ ràng anh còn chưa làm gì cả mà…

Nhưng anh không muốn bị Lão Chu và Tiểu Chu nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng nên chỉ lặng lẽ gật đầu, sau đó lại bồi thêm một câu:

“Còn phải tiếp tục quan sát!”

Lão Chu và Tiểu Chu lập tức quăng cho anh ánh mắt khâm phục kiểu dù không hiểu gì nhưng biết anh rất tài giỏi.

Lục Tân cảm thấy hơi tự hào, đồng thời đang suy nghĩ: Nếu như chị ta thật sự trở nên tốt hơn thì có nên tính là công lao của mình hay không?

Nửa xe hàng vơ vét được từ trong hoang dã này, có phải là chắn ăn rồi hay không?

Đương nhiên, bởi vì nỗi sợ hãi với sở thích của thủ lĩnh đã trở thành thói quen của đám tài xế, cho nên một đêm này, mọi người cũng không hề ngủ ngon.

Không ít tài xế đều cho rằng, nếu như lo lắng đề phòng suốt một đêm như thế thì còn không bằng trước đây, để đầu xe chọn lấy một người mới yên tâm chứ. Không thể không thừa nhận, trong một số thời điểm, nghe thấy tiếng cười xấu xa của đầu xe và tiếng kêu gào hoảng hốt của thanh niên trẻ mà ngủ…

Cũng là một loại hưởng thụ mà!

Ròng rã một buổi sáng, đều rảnh rỗi không có gì làm nên Lão Chu và Tiểu Chu thảnh thơi ăn sáng rồi rửa mặt.

Hai chú cháu người đen thui cũng sáng sủa ra không ít.

Cứ như thế đến giữa trưa mới nghe thấy tiếng xe máy từ phía xa xa chạy về, trong tay tài xế cầm một lá cờ màu xanh.

Vài người tài xế đã đợi ở đầu đường từ sớm lập tức đón lấy.

Chỉ trong giây lát, có tiếng còi vang lên, người truyền lời cưỡi xe máy, vừa chạy vừa hét to:

“Chuẩn bị xuất phát!”

“Đầu xe đã dẫn theo người chạy tới chạy lui kiểm tra thị trấn kia một lần rồi, có thể đi qua đó.”

Đám tài xế đã không thể chờ đợi thêm nữa, lập tức leo lên xe, từng chiếc một chạy ra ngoài.

Lục Tân ngồi ở ghế lái phụ, nhóm lão tài xế sớm đã chờ không nổi lập tức lên xe, một cỗ một cỗ chạy nhanh ra ngoài.

Lục Tân ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn phía trước từng chiếc xe hàng lớn chạy trên đường, lúc chạy một số đoạn đường đã lởm chởm những ổ gà thì lắc lư qua lại. Chiếc xe của Lão Chu mà anh đang ngồi này xếp ở vị trí gần cuối trong đoàn xe, có số thứ tự là mười chín.

Một đoạn đường phía trước là giống với kế hoạch, nhưng sau khi đi được mười lăm dặm đường thì có một chiếc xe máy đã chờ sẵn ở một ngã rẽ.

Người trên xe máy không ngừng phất lá cờ màu xanh lá cây trong tay, chỉ về một con đường đất khác.

Xem xét khá chu đáo, đây là lo lắng có ông thánh hồ đồ nào đó đi nhầm.

Đường rẽ này hẹp hơn đường lớn một chút, nhưng để mấy chiếc xe hàng này chạy thì không thành vấn đề.

Thậm chí là bởi vì bình thường rất ít xe đi lại nên con đường này còn tốt hơn đường lớn một chút.

Lái xe vào con đường này là có thể nhìn thấy, con đường ngoằn ngoèo dài khoảng bốn năm dặm, dẫn thẳng vào bên trong một thị trấn.

Thành phố này chắc hẳn là thị trấn Bạch Tháp trong lời của Lão Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận