Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1445: Thứ sinh ra Cùng Cực (2)

“Ha…”

Một lát sau, mẹ mới buông Lục Tân ra rồi xoay người, nhẹ nhàng lau đi khóe mắt.

“Cuối cùng bọn họ cũng đã tới…”

Cõng Lục Tân, bà thấp giọng nói: “Cũng không biết có phải do cảm nhận được chúng ta sẽ đi đến nơi đó hay không, cho nên phải tăng tốc…”

“Đó là…”

Lục Tân quay đầu nhìn theo tầm mắt của mẹ, bỗng chốc có cảm giác như ở vùng hoang dã trước mắt đang có vô số quái vật ẩn mình, nửa thật nửa giả, chúng nhanh chóng chạy đi trong trạng thái hốt hoảng, biến mất tận sâu trong những bãi cỏ hoang vắng.

Trong đó có một người với cơ thể cao lớn nhất trông cứ từa tựa như dáng người của cha.

Có vẻ như là ông vẫn luôn lẳng lặng đứng gần đó lắng nghe họ nói chuyện…

Tuy nhiên, dù tất cả những quái vật quỷ dị thần bí kia đều đã chạy trốn thì vẫn còn một sinh vật chân thật nhất ở lại.

Trong ánh mắt của Lục Tân, trên mặt đất cách đó không xa bỗng xuất hiện một vòng xoáy tinh thần nho nhỏ, sau đó, một cái đầu đội mũ chóp đen bỗng thò ra, đầu tiên thì chỉ ló ra nửa cái đầu rồi dõi theo Lục Tân, giống như đang đoán xem anh có tức giận hay không.

Sau đó, thứ đó mới yên tâm chui cả nửa người ra, nó lễ phép lấy mũ xuống rồi ra dáng chào với Lục Tân.

“Hóa ra là các anh?”

Lục Tân có chút kinh ngạc: “Người ẩn núp vô ích?”

“Ba!”

Nghe thấy Lục Tân nói, tiểu quái vật vẫn đang cầm chiếc mũ trong tay chợt ngẩng đầu lên.

Ban đầu, trên mặt nó vốn vẫn còn treo một nụ cười mỉm dối trá nhưng lúc này, khóe miệng nó chợt khẽ khàng co rút lại, trong hốc mắt cũng nổi lên hơi nước.

“Hic…”

Dáng vẻ này của nó khiến Lục Tân có cảm giác như bản thân đã hơi nặng lời.

Vậy nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh lại chẳng thấy mình nói sai gì cả.

Trước kia khi vẫn còn ở viện nghiên cứu, chẳng phải bọn họ đã quyết định là sẽ để những người ẩn núp này tìm kiếm tin tức về lão viện trưởng giúp mình sao?

Còn nói cái gì mà trên đời này không có thứ gì mà người ẩn núp không tìm được.

Thế nhưng trên thực tế, sau khi đã quyết định chuyện này, dù những việc lão viện trưởng nên làm cũng không hề bị trễ nải.

Nhưng lại chẳng ai trông thấy bóng dáng của một đám người ẩn núp nào.

Quả thật là khi đối kháng với Giáo hội Khoa học và Công nghệ, những bức thư gửi qua cho bọn chúng đều đến giao đến một cách trọn vẹn.

Nhưng mà có sao nói vậy, trong lĩnh vực tìm người thì bọn chúng thật sự chẳng có gì đáng khen cả…

Vì vậy, mặc dù Lục Tân đã phát hiện nó đang mếu máo nhưng cũng không định sẽ xin lỗi.

Tuy vậy, Lục Tân cũng không ngờ rằng khi người ẩn núp ló đầu ra đầu tiên bắt đầu lộ vẻ tủi thân khóc hu hu, trên mặt đất xung quanh bỗng xuất hiện càng ngày càng nhiều vòng xoáy tinh thần, trong mỗi vòng xoáy lại xuất hiện thêm một tiểu quái vật đội mũ chóp rồi thò đầu ra khỏi vòng.

Từng con cứ lần lượt xuất hiện, nằm rải rác quanh mảnh đất này.

Trông cứ như từng cây nấm đang mọc lên giữa không khí…

Vô số cặp mắt nhìn về phía Lục Tân, có tủi thân, có ngây ngốc, còn có cả xì nước mũi…

“Chuyện này…”

Lần này, Lục Tân đã cảm thấy áp lực trên vai mình thật lớn.

“Tới nhanh thật đấy…”

Cũng trong lúc ấy, mẹ đã đứng dậy, tư thế ưu nhã, mang theo vẻ kiêu ngạo lẳng lặng nhìn về phía trước.

Lục Tân bỗng nhiên phát hiện ra, phải chăng mẹ nóng lòng muốn khôi phục vẻ ung dung bên ngoài đến vậy là vì giờ phút này sao?

Theo tầm mắt của mẹ, trong một bụi cỏ xa xa trên mặt đất chợt có một người phụ nữ đang lắc lư đi tới đây.

Nhìn từ phía xa, tư thế của người đó cực kỳ quỷ dị, cơ thể lúc cao lúc thấp.

Đến gần đó, Lục Tân mới phát hiện người đến là một người phụ nữ trông vô cùng ưa nhìn, trên người còn khoác một chiếc áo khoác dài màu trắng.

Tiến sĩ An của viện nghiên cứu Nguyệt Thực.

Dù cô đang mặc áo khoác dài màu trắng nhưng xuyên qua lớp áo, anh vẫn có thể nhìn thấy trên chân cô còn mặc thêm một chiếc tất chân màu đen thật cao, bên dưới đi một đôi giày cao gót màu đỏ. Cũng chính bởi vì đi một đôi giày như vậy mà khi đi trên đất bùn xốp, cô mới bị lắc lư, trên hai đôi chân cũng có không ít chỗ đã bị cây có gai, dây mây và dây leo trong bãi cỏ xước qua vài vết.

“Ây da, từ lúc Thanh Cảng cầu viện vào mấy ngày trước là đã tới rồi…”

Nghe mẹ nói, tiến sĩ An mới vội vàng ngẩng đầu dậy, dưới ánh sáng của mặt trăng máu, trên mặt cô như được điểm thêm một lớp trang điểm, sau đó còn là đôi môi đỏ mọng như màu máu tươi, cô cười nói: “Chỉ vì muốn tặng quà cho hai người mà phải trì hoãn tận mấy ngày…”

“Quà?”

Lục Tân khẽ cau mày, sau đó cũng đứng lên theo, không biết lúc này có nên chủ động chào hỏi hay không.

Trong lúc suy nghĩ, anh bỗng thấy hơi kinh ngạc, bởi vì anh đã phát hiện ra một vấn đề.

Dù đã biết rằng đây không thể là sức mạnh ảo tưởng nhưng tiến sĩ An cũng có thể nhìn thấy mẹ…

Anh tập trung quan sát, tầm mắt không kiềm được rơi vào chiếc kính không gọng trên mặt tiến sĩ An rồi cẩn thận dò xét.

“Quà cái gì không biết…”

Mẹ cũng chẳng thèm quan tâm những gì tiến sĩ An nói mà chỉ nhạt nhẽo nói: “Đối với bọn họ thì hẳn là các cô nên cảm thấy lo lắng hơn phải chứ?”

“Mọi chuyện cũng không thể nói như được…”

Tiến sĩ An phủi đá vụn từ trong gót giày của mình ra, trong ánh mắt có vẻ hờn trách: “Đối với mọi người thì như vậy mới có lợi, không phải sao?”

“Hơn nữa, xét đến việc tôi đã giúp đỡ vất vả như vậy…”

“…”

“Đi thôi…”

Mẹ khẽ thở dài một tiếng như thể vẫn chưa bị lay động bởi điều kiện này, sau đó, bà chỉ quay đầu nhìn về phía Lục Tân rồi nói:

“Có lẽ cô ấy sẽ có thể kể cho con nghe về một số chuyện mà con muốn biết.”

Bà dừng lại một chút, nụ cười có chút lạnh lẽo: “Xem xem viện nghiên cứu bọn họ có bao nhiêu thành ý…”

“Nếu thành ý thật sự chân thành…”

Tiến sĩ An cũng cười nhìn về phía Lục Tân, thậm chí còn nhẹ nhàng vẫy tay rồi nói giọng hùng hồn như đang lập lời thề…”

“Ngoài ra, ngay cả việc viện nghiên cứu phải sắp xếp cho con nhận được một trăm triệu tiền đặt cọc, mẹ cũng đã chuẩn bị xong…”

“Chuyện này…”

Lục Tân thấy hơi lúng túng, rốt cuộc những người này đã học cái gì, hở chút là lại nhắc đến tiền…

… Đúng là quá kém sang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận