Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1229: Sự bảo đảm của Lục Tân (2)

Lục Tân hơi ngơ ngẩn, anh hiểu ý của Nhị Hào.

Sự hiểu biết của Nhị Hào đối với thế giới này sâu sắc hơn anh nhiều lắm.

Những chuyện mà trong thời gian ngắn anh nghĩ ra, cậu ta cũng đã sớm biết rồi, hơn nữa, cậu ta hẳn là đã thử qua vô số lần rồi.

Thế nhưng, cơn ác mộng khổng lồ này đã tận diệt đi toàn bộ những ưu tư của cậu ta, thậm chí ngay cả suy nghĩ muốn thì cũng đã biến mất.

Cậu ta còn rõ ràng hiện trạng của bản thân hơn bất cứ người nào khác, cho nên cậu ta cũng là người tuyệt vọng nhất…

Đối mặt với vấn đề này, anh cũng không biết bản thân mình phải nói gì.

Cảnh tượng xung quanh dường như cũng trở nên tuyệt vọng.

Xung quanh là thế giới đã bị tàn phá, là hai người đứng đó không nói gì, là ba người đang hưng phấn mở miệng nhưng lại không phát ra âm thanh.

Một người cầm vũ khí ở trong trạng thái nửa hôn mê.

Phía dưới là con sông được hình thành bởi những sinh vật hình người gắn kết với nhau, cuồn cuộn chảy về phía trước, thân bất do kỷ.

Thời gian ở chỗ này bị vặn vẹo cho nên không ai biết được hiện tại đã là lúc nào, đã qua bao lâu, chỉ cảm nhận được sự yên lặng đè nén.

Lục Tân nhìn Nhị Hào trước mặt mình đang cúi đầu thật thấp, mặt mày ủ dột, trong lòng như đang có vô số bàn tay siết lấy mình.

Anh thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Nhị Hào, trong lòng anh có vô số niềm xúc động muốn giúp đỡ cậu ta.

Thế nhưng nghĩ đến phương pháp duy nhất có thể giúp đỡ cậu ta kia, trong lòng anh bèn có loại cảm giác tuyệt vọng thâm trầm.

Thật sự chỉ có một biện pháp này thôi sao?

Thậm chí những hạt màu đen trong đôi mắt anh cũng chấn động thật mạnh, khát vọng nhanh chóng tìm được một đáp án, nhưng hết lần này tới lần khác, cho dù anh có mong muốn như thế nào đi chăng nữa không cũng nghĩ ra được phương pháp gì cả, cho nên đến đầu cũng cảm thấy có hơi nhức mỏi, cảm giác khoảng trời xung quanh đã có chút sầm lại.

Lục Tân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía Nhị Hào:

“Tôi sẽ giúp đỡ cậu.”

Có lẽ là do cách nói của Lục Tân quá nghiêm túc, hoặc có lẽ là hai chữ “giúp đỡ” đối với Nhị Hào mà nói thì nhạy cảm quá mức.

Cậu ta từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong ánh sáng u ám tàn tạ của thế giới xung quanh, Lục Tân dường như đã thông suốt một vấn đề cực kỳ khó nhằn, trên khuôn mặt đang dần lộ ra nụ cười thật tươi.

Ở phía xa xa, thế giới ác mộng này đang có một mặt trời bừng lên, tia sáng chói mắt trong nháy mắt đã chiếu sáng rõ thế giới ác mộng này.

Gò má của Lục Tân bị ánh sáng ngời ngời này chiếu vào, tỏa ra vô cùng rực rỡ.

“Tôi sẽ không thương hại cho cậu.”

Lục Tân nghiêm túc nhìn Nhị Hào, anh nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi đồng ý với cậu, vào một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài.”

Nhị Hào hơi ngẩn người ra, vẻ mặt có chút đờ đẫn.

Dường như cậu ta đã hiểu điều gì đó, nhưng lại cũng không hiểu rằng như vậy thì có ý nghĩa gì.

Thời điểm Lục Tân nói ra những lời này, trên khuôn mặt là vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có, ánh mắt anh cũng nhìn thẳng vào đôi mắt mê mang của Nhị Hào.

Thật giống như là đang tuyên bố một điều gì, hoặc cũng giống như đang thề thốt:

“Nhị Hào, chỉ cần cậu không tuyệt vọng đến mức tột cùng, vậy thì sẽ không bị thế giới này cắn nuốt, chiếm đoạt.”

“Cho nên, tôi hi vọng cậu cho tôi một thời gian. Giống như trước đây cậu tin rằng tôi chỉ thương hại cậu, hiện tại hãy tin rằng tôi có cứu cậu thoát ra khỏi chốn này.”

“Tôi bảo đảm, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ tìm được biện pháp, chân chính đưa cậu rời khỏi chốn này.”

“Anh…”

Nhị Hào nhìn nụ cười của Lục Tân, hơi hơi có chút kinh ngạc, cùng với hoài nghi.

Trong đôi mắt của cậu ta lại càng nồng đậm sự mơ hồ, nhưng những sợi tơ trên cánh tay cậu ta dường như cũng đang dựng lên.

Cậu ta không biết tại sao bản thân mình lại có chút kích động.

Giống như vào thời điểm mà cậu ta không hề phòng bị, đột nhiên bị một cây súng điện dí trúng.

“Đây là bảo đảm của tôi, Nhị Hào.”

Lục Tân cũng nhìn cậu ta, trong đôi mắt không có những hạt màu đen, chỉ có hai tròng mắt trắng đen rõ ràng, cùng với nụ cười tươi, anh nhẹ giọng lên tiếng: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cậu giống như lão viện trưởng đã làm, cũng tuyệt đối không lợi dụng cậu giống như giọng nói kia, cho nên cậu phải tin tưởng tôi…”

“Tôi đã nói sẽ mang cậu rời khỏi đây, vậy tôi nhất định sẽ làm được.”

Nhị Hào lẳng lặng nhìn Lục Tân một hồi lâu, bờ môi khẽ khàng run rẩy, hai hốc mắt cũng hơi đỏ lên.

Mỗi cậu ta nhẹ nhàng run run, thậm chí thân thể cũng hơi đong đưa một chút.

Hoàn toàn không biết tại sao, sự tuyệt vọng vốn cắm rễ trong lòng, đột nhiên có biết bao ưu tư trào dâng.

“Số Chín…”

Qua rất lâu sau, Nhị Hào mới nhẹ nhàng nâng mu bàn tay lên, dụi đôi mắt một cái: Cảm ơn anh.”

“Tôi cũng không biết tại sao, biết rõ rằng hi vọng không lớn, nhưng cậu nói những lời này, tôi thực sự rất vui vẻ…”

Lục Tân đi đến bên cạnh Nhị Hào, nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta, nhỏ giọng lên tiếng: “Sau khi chia xa, tôi đã học được rất nhiều điều.”

“Cậu biết không? Nhị Hào.”

“Thứ này, được gọi là, Hi vọng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận