Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 842: Khóc càng thảm, em gái càng thích (2)

Lục Tân cảm thấy lòng nao nao, khó hiểu nhìn về phía em gái.

Em gái cũng ngơ ngác, hiển nhiên cô chưa từng nghe nói mình có một người dì như vậy.

“Soạt!”

Ngay khi mẹ vừa lên tiếng nói chuyện, vẻ mặt của cô gái kia lập tức thay đổi ngay.

Biểu cảm đau khổ đáng thương đã trở nên hơi méo mó.

Có lẽ cô ta không nghe thấy mẹ nói chuyện, bởi vì mẹ lúc mẹ đi đến trước mặt cô ta thì cô ta không hề nhìn thấy mẹ, còn nhìn quanh trái phải, nhưng khi mẹ vừa mỉm cười nói câu nói kia, rồi đưa tay vào túi xách lấy kéo ra, cô ta đã cảm nhận được nguy hiểm.

Đột nhiên ngay lúc ấy cả người cô ta trở nên méo mó, dám sâu dưới làn da di chuyển càng nhanh hơn.

Điều này làm cho cơ thể của cô ta trở nên cứng đờ bất thường, đứng thẳng dậy khỏi mặt đất.

Đôi chân không mang giày hơi duỗi thẳng ra, bộc phát một sức mạnh cực kỳ mạnh.

Rồi cô ta chạy lùi ra sau hai mét, có cảm giác như đám sâu trong cơ thể co cuộn lại rồi bắn ngược ra đằng sau.

Cô ta lao về mặt tường phía Đông căn biệt thự, dường như đang muốn chạy trốn.

“Tại sao lại đi vội vậy?”

Nhưng cô ta chỉ vừa lao được ba bốn mét thì lại cảm nhận được cảm giác sợ hãi ập đến trước mặt.

Giống như không phải cô ta đang lẩn trốn khỏi nguy hiểm, mà là lao đầu vào nguy hiểm.

Thậm chí cô ta còn không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Lục Tân đứng phía xa nhìn lại thì thấy bên cạnh mẹ đã có vài cái bóng người khác nhau, mỗi một cái bóng chắn một vị trí, đồng thời trên mặt họ còn mỉm cười bàn tay từ tốn cầm lấy kéo.

Cô gái kia đã bị bao vây lại một chỗ.

Cô ta nóng nảy đến mức cơ bắp trên cơ thể vặn vẹo, đám sâu trong cơ thể loáng thoáng phát ra tiếng kêu gào.

Bỗng nhiên dưới làn da của cô ta xuất hiện dấu vết từng đám sâu lớn bò lổm ngổm, cơ thể lập tức bộc phát ra sức mạnh cực mạnh, rồi nhảy lên cao hai mét với tay bắt lấy nhánh cây cổ thụ đang cũ xuống trong sân, sau đó thuận thế vọt lên trốn trong tán cây.

Dường như cô ta cũng phát hiện mình đang bị bao vây, muốn dùng cách thức này để nhanh chóng thoát khỏi khu vực khiến cô ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

“Sột xoạt, sột xoạt…”

Ngay khi nơi này xảy ra thay đổi, đám cảnh sát và phó tổng giám đốc Tiêu đều cùng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt hơi sợ hãi.

Biểu cảm trên mặt họ có hai cảm xúc nghi ngờ và thương hại đan xen nhau.

Biểu hiện khác thường không giống những người khác của cô gái này đã gây nên một cảm xúc đối lập với thương hại mà họ đang có.

Điều này làm cho những người bị ô nhiễm thấy nghi ngờ.

Nhìn dáng vẻ của cô ta, bình thường cô gái này sẽ không bộc lộ vẻ mặt thật của cô ta trước những người bị ô nhiễm.

Nếu không sẽ làm suy yếu sức mạnh ô nhiễm của cô ta.

Mẹ nhìn cô gái kia lập tức nhảy phắt lên, vẻ mặt lóe lên vẻ khinh bỉ nhàn nhạt.

Cực kỳ giống như một quý bà ưu nhã nhìn những con yêu tinh trang điểm lòe loẹt.

Bà không đuổi theo lên cây.

Bà là một người phụ nữ tôn quý và tinh xảo, sao có thể tung tăng nhảy nhót đuổi theo một nguồn lây nhiễm tinh thần như vậy?

Quá mất hình tượng.

Bà chỉ nhẹ nhàng nói: “Thả em gái ra.”

“Hở?”

Lục Tân nghe vậy vội vàng thả lỏng tay em gái ra.

Mẹ không thể leo cây, nhưng mà em gái thì lại có thể.

“Hì hì...”

Ánh mắt em gái đang đứng bên cạnh Lục Tân trở nên sáng ngời, thả tay Lục Tân ra, bò ra ngoài nhanh như tia chớp.

Dưới năng lực hệ Người Nhện, không có mấy sinh vật có thể chạy thoát.

Em gái “Vèo” một tiếng đã leo lên cây, rồi lập tức bị tán cây rậm rạp che khuất cơ thể nhỏ bé.

Ngay khi cô gái kia vừa bám vào cành cây rồi leo lên cây trốn, bên trong tán cây rậm rạp đã có hai bàn tay nhỏ bé duỗi đến.

“Hì hì...”

Đột nhiên ôm chầm lấy cô ta ngay khi cô ta còn chưa kịp đề phòng, bởi vì hai bàn tay nhỏ ôm lấy cô ta cho nên tầm nhìn trước mắt cô ta đã thay đổi, nhìn thấy một khuôn mặt xấu xí ló ra khỏi mặt sau của tán lá, luôn giữ khoảng cách cực gần với cô ta, hai khuôn mặt gần như kề sát nhau.

Cô ta nhìn thấy một đôi mắt đầy tròng trắng, cái miệng há to để lộ hàm răng sắc nhọn.

Một khuôn mặt xấu xí như vậy, thậm chí còn mỉm cười.

“Á..”

Hình ảnh khủng khiếp thình lình xuất hiện đã dọa cô ta hét lên một tiếng thảm thương, rớt xuống khỏi cây rồi muốn bỏ chạy đi nơi khác.

Nhưng cơ thể em gái lập tức phân chia ra, biến thành vài khối đen, hoàn toàn cuốn lấy cô ta.

Cơ thể gầy gò của cô ta phát ra tiếng rung động “Răng rắc”, hai tay, hai chân, bả vai, cổ, thậm chí là cơ thể, khuôn mặt cũng lập tức vặn vẹo biến thành hình dáng khác nhau, “xoẹt” tiếng khớp xương đâm rách áo ngủ của cô ta.

“Mày là ai?”

“Mau thả tao ra, mau thả tao ra…”

“Hu hu, xin mày thả tao ra, tao biết sai rồi…”

“...”

Lúc này cơ thể của cô ta đã xuất hiện thay đổi vì bị em gái ảnh hưởng, nên không cảm nhận được đau đớn.

Nhưng cảm giác khủng hoảng vẫn làm cô ta hét lên, thậm chí còn khóc nức nở.

“Các anh, các anh mau đến bảo vệ tôi đi…”

Đến phút chót, thậm chí cô ta còn không màng tất cả, lại lần nữa cầu xin những người bị cô ta ô nhiễm giúp đỡ.

Nhưng chỉ đón nhận được một loạt ánh mắt hoảng sợ.

Lúc này đám người đội trưởng Râu Xồm và phó tổng giám đốc Tiêu đều hoảng sợ nhìn cô ta, cả người run lẩy bẩy.

Biểu hiện quá lạ thường của cô gái này đã ảnh hưởng rất mạnh đến hiệu quả ô nhiễm của họ.

Nhất là bây giờ dù trong người họ vẫn còn không ít ảnh hưởng của ô nhiễm, muốn bảo vệ cô ta, nhưng trong mắt của họ, cơ thể cô gái kia tự uốn éo, giống như đang biểu diễn xiếc, họ làm sao có thể bảo vệ cô ta?

Vì để phòng ngừa cô ta vặn gãy xương của mình cho nên giết cô ta luôn?

“Hì hì hì...”

Trong khoảng sân này, vẻ mặt ai nấy đều hoảng sợ, trong lòng áp lực nặng nề.

Chỉ có em gái càng ngày càng hưng phấn, vui sướng nói với cô gái này: “Tôi rất thích chơi với cô…”

“Cô càng khóc thảm thương tôi càng thích!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận