Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1295: Trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều (1)

Số tám…

Dù người đang đứng trên bục giảng đã hoàn toàn khác xa người trong trí nhớ nhưng Lục Tân vẫn có thể nhận ra thân phận của anh ta dựa vào diện mạo và cảm giác anh ta mang đến cho mình.

Trong trí nhớ, người đó chỉ thích xịt keo xịt tóc lên trên tóc từ khi còn nhỏ, khóc khi bị đánh, thường hay đi mách lẻo với thầy cô và bọn cảnh vệ nhưng lại chẳng có ai để ý tới.

Đó là Số Tám lớn xấp xỉ anh.

Mặc dù trên đường trở về, Lục Tân đã suy đoán xem liệu người khách thần bí ấy có phải là một người bạn học trong cô nhi viện hay không.

Nhưng khi thật sự thấy được anh ta, anh vẫn thấy hơi bất ngờ.

Trước kia, anh vẫn luôn muốn tìm được một người bạn học ở cô nhi viện, thế mà bây giờ lại thật sự xuất hiện một người?

Ngoài ra, so với cảm giác khi nhìn thấy Số Bảy hoặc Số Hai cũng hoàn toàn khác xa.

Sau một đoạn hành trình vội vàng gấp rút rồi bỗng nhiên xuất hiện ở Thanh Cảng, bắt gặp Số Tám ở trường tiểu học Mặt Trăng Máu, trong lòng Lục Tân bỗng dâng lên cảm giác thân thiết khó có thể hình dung, vậy nhưng không biết tại sao, trong cảm giác thân thiết ấy vẫn luôn có một điềm báo…

Trong lúc nhất thời, nhìn Số Tám đang nghiêm túc giảng bài ở trên bục giảng, Lục Tân lại không biết nên nói cái gì.

“Lục Tân, em… Em trở lại rồi…”

Trong lúc bản thân đang suy nghĩ, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói vừa run rẩy nhưng cũng vừa kinh ngạc vui mừng.

Lục Tân xoay người, liền trông thấy cô giáo Tiểu Lộc.

Cô vừa mới đi xuống từ trên cầu thang đặc chế, trông có vẻ rất gấp gáp, thậm chí còn thở hổn hển…

Lúc này, cô đang nhìn Lục Tân bằng ánh mắt vừa mừng vừa sợ, giống như một người chết chìm bắt được cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng, thả lỏng, nhưng lại bởi vì thấy hơi áy náy mà xin lỗi anh.

Bên cạnh cô là ông bảo vệ già của trường tiểu học, sắc mặt cũng có chút kinh hoàng.

Lục Tân yên lặng, nhìn em gái ở bên cạnh, tỏ ý cô hãy trông chừng Số Tám ở trong phòng học.

Sau đó, anh nhẹ nhàng xoay người, đi về phía cô giáo Tiểu Lộc và ông bảo vệ, cùng đi ra phòng khách ở bên ngoài với bọn họ.

Lúc này, anh mới nhìn về phía phòng học, nói: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Ý em là Hứa Kinh sao?”

Thấy Lục Tân lạnh lùng hỏi mình, cô giáo Tiểu Lộc vội vàng trả lời: “Chị, chị cũng không biết nữa…”

“Cậu ấy, cậu ấy cứ bỗng nhiên xuất hiện như vậy…”

“Cậu ấy bảo rằng cậu ấy đúng lúc đi công tác ngang qua Thanh Cảng, vì nhớ lại nơi mình từng sinh sống khi còn bé nên muốn tới đây xem thử…”

Nói như vậy, mớ tóc mái trước trán của cô giáo Tiểu Lộc đã bị mồ hôi thấm ướt, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, trong ánh mắt như thể có chút nóng nảy, ngoài ra cũng có chút sợ hãi: “Sau, sau khi cậu ấy đến, biểu hiện, biểu hiện cũng rất bình thường, nhưng chị nhớ rõ là…”

Nói đến đây, sâu trong mắt cô chợt lóe lên một tia sợ hãi, nhưng nghĩ tới điều gì đó, cô lại không nói tiếp.

“Nhớ là trước kia anh ta đã từng bị em giết đúng không?”

Lục Tân nói tiếp lời cô: “Em cũng nhớ rõ, lúc ấy em đã xé toạc lồng ngực anh ta.”

Cô giáo Tiểu Lộc lập tức yên lặng.

Nói không chừng, trong mắt của cô là sợ hãi, là lo âu, hay là nói, là áy náy.

Lục Tân cúi đầu, dư quang quét qua ánh mắt của cô.

Chẳng cần mượn năng lực của mẹ, anh cũng có thể đọc hiểu được đủ loại suy nghĩ phức tạp bên trong ánh mắt của cô giáo Tiểu Lộc.

Sợ hãi là vì anh bỗng nhiên nói thẳng chuyện trước kia như vậy.

Lo lắng là vì sợ bản thân sẽ mất khống chế nếu cứ nghĩ mãi về những chuyện này, sẽ làm ra chuyện gì đó nằm ngoài dự liệu.

Áy náy là… Lục Tân ngược lại có chút khó hiểu, tại sao cô giáo Tiểu Lộc lại phải cảm thấy áy náy trước chuyện này cơ chứ?

“Em… Em không sao chứ?”

Trong lúc Lục Tân đang suy nghĩ về vấn đề này, cô giáo Tiểu Lộc lấy hết dũng khí, nói:

“Lần trước, lần trước em đã nói đến chuyện trước kia, rời đi…”

“Lúc ấy chị rất hối hận, chị biết rằng biểu hiện khi đó của chị đã khiến em tổn thương.”

“Thật ra, thật ra thì chị cũng không muốn… Nhưng mà, nhưng mà chị không nhịn được…”

“Sau đó, chị đã đến nhà của em để tìm em, vậy nhưng trong nhà lại không có người…”

Nói đến đây, cô có chút không thể nói tiếp, chẳng qua chỉ ngẩng đầu, thẹn thùng nhìn Lục Tân.

Trong lòng Lục Tân bỗng nhiên hiểu rõ mọi chuyện.

Hóa ra, sự áy náy trong mắt của cô giáo Tiểu Lộc lại có ý nghĩa như vậy sao…

Cô ấy là đang lo lắng phản ứng sợ hãi khi đối mặt với mình vào lần trước sẽ kích thích mình sao?

“Lúc ấy em đã rời khỏi nhà.”

Lục Tân lắc đầu, khẽ giải thích rõ: “Đúng lúc phía trên có việc gấp, phải đi ngay một chuyến tới thành phố Hắc Trảo, sau đó lại trở lại một khoảng thời gian, nhưng bởi vì còn có những chuyện khác mà vẫn luôn bận rộn, hơn nữa mấy ngày sau còn phải đi một chuyến đến phương nam…”

Nghe anh nói đến ‘phương nam’, cô giáo Tiểu Lộc lại chẳng có phản ứng gì khác.

Ông bảo vệ chợt ngẩng đầu, nhìn Lục Tân, nhưng ngay sau đó, ông mới kịp phản ứng, lại cúi đầu.

“Đúng rồi…”

Vừa nói, Lục Tân bỗng nhiên cười một chút, nói với cô giáo Tiểu Lộc: “Trong những lần đi ra ngoài ấy, em đã gặp được rất nhiều người từng quen trước kia.”

“Gặp được Mười Bảy ở trung tâm thành phố, sau đó lại gặp được Số Bảy, còn có Số Hai, em cũng không ngờ rằng Số Tám sẽ trực tiếp trở lại Thanh Cảng, vậy cũng tốt, chị xem, chỉ ở quanh quẩn một nơi nhỏ thế này đã gặp được tận bốn người…”

“Bốn?”

Cô giáo Tiểu Lộc vốn đang lẳng lặng nghe, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cô chợt ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận