Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1218: Thần linh đi lại trong thành phố (1)

Vô số vấn đề chen chúc trong đầu Hạ Trùng, lúc còn chưa hỏi ra được vấn đề có thể hỏi thì cậu ta lại thấy “bạn học” của đồng chí đơn binh và cậu ta đi về phía trước, rất nhanh đã cách mình mười mấy xăng ti mét.

Vội vàng bước nhanh tới, suy nghĩ hỏi kiểu gì.

Nhưng ở thế giới này, Lục Tân và Nhị Hào đi rất nhanh, hay có lẽ không phải là đi nhanh, là thế giới này biến hóa quá nhanh.

Bọn họ từ trên sàn nhà nát vụn đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã đẩy một cánh cửa chỉ có nửa bên ra, thấy được một con mắt màu đen sinh trưởng trên đường chân trời, chiếm trọn nửa thế giới lớn nhỏ, sau đó đi vào con mắt này, đi tới một bờ hồ.

Bọn họ đi tới đáy hồ, thấy được một thang máy, ngồi thang máy chìm xuống dưới, đi lên mặt trời.

Xung quanh đều là đất đai màu đen, và ánh lửa mãnh liệt bốc lên.

Bọn họ xuyên qua quầng sáng, đi tới khu rừng có lưỡi đao sắc bén và dựng đứng, nghiêng người, cẩn thận xuyên qua giữa lưỡi đao, có thể nhìn thấy mặt ngoài bóng loáng của lưỡi đao, mặt của anh bị kéo thành đủ loại hình dáng vặn vẹo quái dị.

Nhất là sau khi bọn họ đi ra rất xa, bản thân trong hình ảnh phản chiếu kia vậy mà còn đang mỉm cười.

Hạ Trùng đi qua những thứ này, cảm giác đầy vặn vẹo và quái dị.

Tất cả đều kỳ lạ như thế, nhưng đầy cảm giác chân thực.

Cô ấy thậm chí cảm thấy đầu óc mình giống như bị nhét vào trong một kính vạn hoa, trong thời gian ngắn đã gặp được vô số điều quái đản, nhưng nếu để cô ấy hình dung, cô ấy ngược lại cảm thấy ngôn ngữ thiếu thốn nghiêm trọng, không thể dùng lời thuật lại những trải nghiệm này.

Kỳ quái hơn nữa chính là cô ấy cảm thấy hai người phía trước dường như cũng có dáng vẻ tập mãi thành thói quen.

Người được đồng chí xưng là “Lão Nhị” kia thì cũng thôi, đồng chí rõ ràng còn thể hiện ra dáng vẻ không vui với những chuyện này.

Vì sao anh không hoảng hốt?

Hai người bọn họ bình tĩnh ở nơi quái dị này như vậy, chỉ có mình trông rất luống cuống.

Chẳng lẽ mình không bình thường?

Trong sự hoài nghi vô tận, bọn họ xuyên qua những thứ lạ lùng, đi tới bên bờ vực không biết sâu bao nhiêu.

Không hề do dự bước theo Nhị Hào cùng nhảy vào, trải qua cảm giác mất trọng lượng vô tận, bọn họ phát hiện bản thân đã đi lên một cây cầu không biết đích đến. Giẫm lên ván cầu ướt sũng, đi thật lâu, thật lâu, vẫn không nhìn thấy cuối đường ở đâu.

Hạ Trùng đi tới nỗi chân cũng đau nhức, thỉnh thoảng phải chạy nhanh hai bước, đi theo hai người phía trước, gần như sắp vụn vỡ: “Rốt cuộc ở đâu?”

Nhị Hào ngừng lại, bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Hạ Trùng: “Ở ngay đây.”

“Bởi vì cô hỏi, vì vậy ở ngay đây.”

Hạ Trùng nhất thời không hiểu ý cậu ta nói là gì, nhưng nhìn thấy Nhị Hào chạy tới bên cầu, nhìn xuống phía dưới.

Lục Tân và Hạ Trùng xoa mắt một cái lập tức nhìn thấy con sông không biết từ đâu chảy qua ấy, bên trong rõ ràng không có ai, nhưng từ từ một vài người đỏ thậm, vô số người, đủ loại tuổi tác, vẻ mặt cũng khác nhau, bọn họ chen chúc từ sông bên kia chảy xuống, bị một loại sức mạnh vô hình đẩy về phía trước, cuồn cuộn chảy qua trước mặt…

Bọn họ có người đang la hét, nhưng không phát ra được tiếng nào.

Có người đang giãy giụa, nhưng không ai có thể cập bờ.

Bọn họ chẳng qua giống như nước sông, mãi mãi không ngừng, luôn chảy về phía trước.

“Bọn họ ở ngay đây.”

Lúc Lục Tân và Hạ Trùng ngơ ngác nhìn con sông lớn, Nhị Hào nhỏ giọng nói: “Người nào tiến vào đều sẽ đến đây.”

“Tôi bởi vì sợ sự trống rỗng và khủng bố của nơi đây, vì vậy tôi vẫn muốn thoát khỏi đây, giọng nói đó nói cho tôi biết, có thể mang những người khác vào đây, nhưng tôi không ngờ sau khi mang vào, bọn họ dần dần bị đồng hóa, trở thành một phần của thế giới này…”

“Nhưng tôi vẫn là một người cô độc, tất cả đều không thay đổi.”

“Bởi vì chỉ có tôi không vào được con sông này…”

Lục Tân và Hạ Trùng lặng lẽ đứng trên cầu, nhìn con sông kia từ nơi xa xôi chảy xuống, cuồn cuộn về phía xa.

Nhìn vô số người giãy giụa trong dòng sống, la hét khóc lóc.

Đứng trên bờ dường như cũng có thể cảm nhận được sự đau khổ của bọn họ.

Nhưng mà bọn họ không thể nói gì cả, chỉ là sự điên cuồng và tuyệt vọng của người trong dòng sông kia thì giống như có thêm sức mạnh vô tận, có thể ảnh hưởng đến bọn họ, khiến cho bọn họ cảm giác trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời xa con sông này.

“Quân đoàn Địa Ngục, chính là từ nơi này đi ra ngoài sao?”

Lục Tân không biết người bên ngoài đến làm sao tiến vào con sông này, nhưng nhận ra được một vấn đề khác.

Dáng vẻ con sông này có sự khác nhau rất lớn với quân đoàn Địa Ngục lúc trước mình gặp trong thành Hỏa Chủng.

Nhưng mà không hiểu sao anh lại nhớ tới quân đoàn Địa Ngục khi đối mặt với con sông này.

Đó chính là “sông lớn của con người” được tạo thành từ vô số người, cuồn cuộn đong đưa, dường như có thể bao phủ tất cả.

Dường như con sông lớn đáng sợ vô số lần kia đã biến thành con sông trước mắt.

“Không chỉ có quân đoàn Địa Ngục nhỉ?”

Hạ Trùng đứng một bên bỗng mở miệng, dọc theo con đường này cô ấy không biết bao nhiêu lần muốn hỏi vấn đề xảy ra, nhưng không ngờ lúc khó khăn mở miệng, câu trả lời cho bọn họ lại là: “Trong thành Hỏa Chủng, mỗi khi đến nửa đêm đều có một vài thứ tuyệt vọng xuất hiện, chạy lung tung khắp phố.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận