Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 263: Ông chú Tửu Quỷ (2)

Tửu Quỷ nói đi ăn cơm, vốn dĩ lúc đó Lục Tân cũng không đói, nhưng theo suốt chặng đường, theo đến đói bụng.

vốn tưởng rằng Tửu Quỷ sẽ mời mình ăn cơm, dù không đi nhà hàng lớn thì cũng nên đến một quán cơm nhỏ có thịt, dù sao họ đang đi công tác, còn được thanh toán lại, hơn nữa trước đó Hàn Băng từng nói với mình rằng Tửu Quỷ là một người rất rộng rãi.

Nhưng sau khi đi theo Tửu Quỷ cả chặng đường đến một khu chung cư ở trung tâm thành phố, Lục Tân hơi ngạc nhiên.

"Đây là…"

Dừng xe nhìn dãy nhà dân cư xung quanh, Lục Tân có chút không hiểu.

"Đây chính là nhà của tôi..."

"Đi, lên nhà ăn cơm, sau đó lại bàn bạc nhiệm vụ."

Tửu Quỷ bước xuống xe, đậu xe ba gác, chắp tay sau lưng bước lên lầu.

"Vậy mà lại tới nhà ăn cơm?"

Lục Tân có chút bất ngờ, nhưng thấy Tửu Quỷ đã vào trong tòa nhà, anh cũng vội vàng khóa xe, nhìn một cái rồi nhanh chóng đi theo.

"Ngô cách cách về rồi à?"

Khu chung cư này trông đầy phong cách và sạch sẽ, hành lang cũng sôi động hơn những nơi khác. Hôm đó là cuối tuần, lại đang là giờ cơm, có rất nhiều người ra vào. Khi đứng đợi thang máy, anh nhìn thấy hàng xóm họ chào hỏi nhau thân thiết. Có một bà cụ vẻ mặt hiền từ, nhìn Tửu Quỷ cười tít mắt, còn lén liếc Lục Tân cười và cười nói: "Chàng trai này là bạn của cháu à?"

"Là đồng nghiệp của cháu. Bà Vương, bà lại mua món gì ngon à?"

Tửu Quỷ đáp lại ngay, giọng nói thanh thúy và trong veo, giống như một thiếu nữ tò mò và đáng yêu.

Với câu trả lời và biểu hiện phù hợp với thân phận của cô ấy như vậy, Lục Tân rõ ràng lại cảm thấy rằng cô ấy đang giả vờ non nớt...

"Chao ôi, mũi cháu lại thính rồi, mua một ít cá đuối vàng..."

Bà cụ hiền từ vén cái giỏ cho Tửu Quỷ xem, rồi cười nói: “Chiên xong bà sẽ mang qua cho nhà cháu một ít!”

"Cháu nữa…"

Đôi bạn trẻ nắm tay nhau bên cạnh cũng nói đùa, người đàn ông giơ tay nói: "Vợ cháu rất thích ăn cá đuối vàng do bà Vương nấu."

"Anh cũng biết em thích, vậy mà không biết mua cho em?"

Cô gái bên cạnh liếc anh ta quở trách, sau đó cười lấy ra một hộp quả anh đào từ trong bao ni lông nhét vào tay bà cụ, cười nói: "Lúc trước đã ăn biết bao nhiêu lần món ngon do bà Vương nấu đến ngại luôn rồi, chút hoa quả này bà mang về cho con cháu ăn..."

"Chao ôi, không được đâu, cái này đắt..."

"Không có gì đắt với không đắt, đều không ngon bằng cá đuối vàng..."

Đang lúc nhường qua nhường lại, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ hơi mập đẩy một cụ già ngồi trên xe lăn đi ra, mặt nở nụ cười thân thiết và lễ phép, chào hỏi hàng xóm: “Dì Vương, Tiểu Tôn và cả Cách Cách, mọi người đều về rồi à?"

Một nhóm hàng xóm đều nhường sang một bên: "Chị Lưu lại đẩy ba chồng xuống đi dạo à?"

Sau khi vào thang máy, mọi người vẫn còn bàn luận: "Chị Lưu cũng thật tốt, chồng chạy xe vận tải chết ở bên ngoài, ba chồng lại bị gãy chân, sau cùng không những không đuổi ba chồng trở về mà còn chăm sóc ông, thói đời hiện nay không còn mấy người tốt như vậy..."

Lục Tân đứng giữa họ yên lặng lắng nghe, anh cũng cảm thấy những người hàng xóm của Tửu Quỷ thực sự rất tốt.

Thật tốt khi có những người hàng xóm quan tâm nhau như vậy trong cuộc sống hàng ngày.

Tiếc là có quá ít người sống trong tòa nhà cũ của mình.

"Ba, mẹ, con đã về."

Căn nhà nơi Tửu Quỷ sinh sống cũng khá rộng rãi, có vẻ rộng từ một trăm bốn mươi đến một trăm năm mươi mét vuông.

Trang trí theo phong cách cổ điển và đôn hậu, bày biện nhiều chậu cây nhỏ tinh xảo và kệ sách, không khí rất văn vẻ.

Vừa bước vào cửa đã có một nam một nữ trung niên tất bật ra đón.

Họ trông ngang nhau chừng bốn mươi tuổi, người đàn ông đeo kính, người phụ nữ mặc bộ sườn xám kiểu ở nhà màu xanh lam, trông vô cùng khí chất. Từ những bức ảnh trong phòng khách của họ, có thể thấy bức ảnh chụp chung với học sinh, họ đều là giáo viên?

"Ơ kìa, mau ngồi, mau ngồi..."

Ba mẹ của Tửu Quỷ nhìn thấy Lục Tân bước vào cửa với cô ta, vẻ mặt họ có chút ngạc nhiên, nhìn quan sát Lục Tân rất niềm nở.

"Cuối cùng Cách Cách cũng kết bạn?"

“…”

"Đây là đồng nghiệp của con, ba mẹ ngồi chơi với anh ấy, con đi nấu cơm."

Tửu Quỷ quan tâm đến Lục Tân: "Chàng trai, đừng khách sáo, cắt táo ăn đi."

Vừa nói, cô ta vừa lấy tạp dề và đi vào bếp.

"Ừ, ừ..."

Trước sự nhiệt tình của cả nhà này, Lục Tân không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ghế sofa. Ba mẹ Tửu Quỷ ngồi hai bên trái phải, họ nhìn quan sát Lục Tân, tỏ ra vô cùng vui vẻ và len lén trao đổi ánh mắt, còn có thể trông thấy họ xúc động như trút được gánh nặng.

"Anh chàng thật tốt..."

Mẹ của Tửu Quỷ nhìn Lục Tân đầy quan tâm: "Cháu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ, cháu hai mươi ba, cháu tên..."

Lục Tân lưỡng lự, băn khoăn không biết có nên nói tên thật của mình hay không, theo quy định của họ thì có lẽ tất cả đều dùng danh hiệu để giao tiếp.

Trên thực tế, anh không biết tên thật của Tửu Quỷ.

Hơn nữa, theo lý mà nói, anh cũng không nên tiếp xúc với người nhà của Tửu Quỷ...

... Tửu Quỷ đưa anh về nhà ăn cơm, vốn đã có chút không phù hợp với thói quen của một người có năng lực.

"Hai mươi ba, rất tốt rất tốt..."

Ba của Tửu Quỷ ngược lại không làm khó Lục Tân, liên tục cười gật đầu: "Cách Cách nhà chú, cũng đã tròn mười tám, cháu đừng thấy tính tình nó có chút kỳ quái, nhưng thật ra con người khá tốt. Hai cô chú vốn định đợi con bé tốt nghiệp cấp ba sẽ cho nó thi đại học, nhưng bản thân con bé không mấy hứng thú nên cũng đành thuận theo con bé. Bây giờ khá quan tâm đến chuyện đại sự của con bé. Hai đứa... hiện giờ đến bước nào rồi?"

"Phụt!"

Lục Tân suýt nữa phun trà ra ngoài, đột nhiên cảm thấy không đúng. Có phải ba mẹ của Tửu Quỷ đã hiểu lầm điều gì rồi?

"Ba mẹ nghĩ gì vậy?"

Lúc này, Tửu Quỷ mới ló đầu ra khỏi bếp, chân mày nhíu chặt mà nói: "Đây là đồng nghiệp của con, Tiểu Binh, đến giúp con giải quyết công việc. Đây mới là lần thứ hai bọn con gặp nhau... Con nói hai người, người trẻ tuổi có thể tỉnh táo hơn một chút về suy nghĩ của mình được không?"

"Đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung tới những thứ này, tập trung tinh thần và thể lực nhiều hơn vào sự nghiệp không phải là tốt hơn sao?"

"Điều này…"

Ba mẹ của Tửu Quỷ bỗng trở nên lúng túng.

Một lúc sau, mẹ của Tửu Quỷ đẩy trái cây về phía Lục Tân và ngượng ngùng nói: "Cháu ăn đi, cô đi giúp nó nấu cơm..."

Lục Tân ngồi trong phòng khách với ba của Tửu Quỷ, tròn xoe mắt.

Giọng nói bất lực của Tửu Quỷ ngay sau đó vọng ra từ phòng bếp: "Tiểu Vương à... à, không, mẹ..."

"Mẹ lớn thế này rồi mà còn vụng về. Con cá đó mà đánh vảy như thế sao?"

"Mẹ phải để ngang dao con dao mà đánh... Sao nữa?"

"Nói mẹ đôi ba câu đã không vui, mấy người trẻ như mẹ, thật không biết đang nghĩ gì."

"Uổng công mẹ còn là giáo sư đại học, dáng vẻ này, sao có thể dạy bọn trẻ đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận