Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 637 : Vực Sâu dòm ngó (1)

"Cái này. . ."

Nghe Lục Tân trả lời, Hạ Trùng lập tức không biết nên tiếp lời như thế nào.

Cô chính là một cô gái thật thà, không biết làm sao để trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn Lục Tân cũng không thể quay lại được.

Ngược lại là tiến sĩ An đứng ở một bên đầy hứng thú, cô ta suy tư liếc nhìn về hướng cạnh cửa phòng làm việc của mình.

Gật đầu một cái, sau đó liền nhẹ nhàng tiến lên, đỡ lấy cánh tay của Hạ Trùng, rồi cười tủm tỉm nói: "Trong vực sâu, thiên biến vạn hóa, xuất hiện một số chuyện bất ngờ cũng rất bình thường. Cô cứ đi tiếp đón người của Thanh Cảng bên kia trước đi, để tôi nói là được rồi."

"Vâng!"

Hạ Trùng trả lời, sau đó nhìn Lục Tân một chút, xoay người rời đi văn phòng.

Lần này lúc cô mở cửa, trên người không xuất hiện loại kia côn trùng kia nữa, cánh cửa mở ra, chỉ là một cánh cửa bình thường.

Mà vị tiến sĩ An kia thì lại cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Lục Tân, nhẹ nhàng cúi người xuống, môi đỏ hơi nhếch lên:

"Nhìn rõ ràng chứ?"

"Nhìn rõ ràng. . ."

Lục Tân theo bản năng trả lời, sau đó chợt phản ứng lại: "Nhìn rõ ràng cái gì?"

Tiến sĩ An chỉ nhìn anh cười, hai tay ôm ở trước ngực, có vẻ càng đẫy đà hơn.

"Đầu nguồn của ô nhiễm."

Cô ta nhẹ giọng nói: "Cũng có thể nói là cố hương của quái vật tinh thần!"

"Hả?"

Lục Tân vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía cô ta...

Hình như vẻ mặt của nữ nghiên cứu cũng hơi xúc động, nhẹ giọng nói:

"Với tư cách là người lần đầu tiên nhìn thấy Vực Sâu mà nói thì phản ứng của cậu xem như tương đối tỉnh táo."

"Mà cái khác là, trừ một số người trời sinh bị quái vật trong Vực Sâu tuyển chọn, đồng thời bảo vệ mà nói ra thì sau khi nhìn thấy Vực Sâu, đơn giản là bọn họ sẽ có hai kết cục. Một loại là trực tiếp phát điên, một loại khác là bức thiết muốn ở lại nơi đó.”

Lục Tân trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi: "Vậy thì, rốt cuộc Vực Sâu này là cái gì?"

"Cậu chưa từng nghe qua một câu nói à?"

Tiến sĩ An ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, cười hỏi: "Vào lúc bạn ngóng nhìn về Vực Sâu thì Vực Sâu cũng ở ngóng nhìn bạn!"

Lục Tân chần chừ một chút, sau đó gật đầu một cái.

Đối với những người có hiểu biết nhất định về thời đại văn minh văn hóa cũng đều biết đến câu nói này.

"Câu nói này có thể giúp cậu hiểu rõ hơn về Vực Sâu."

Tiến sĩ An nhẹ giọng nói: "Vực Sâu, cậu có thể lý giải là một loại tồn tại ở trong tập thể tiềm thức, mỗi người đều có sức mạnh tinh thần của mình, cũng có khúc xạ tinh thần của chính mình, những thứ này khúc xạ đan xen lẫn nhau, khiến nhân loại hình thành nên một thể thống nhất."

"Nó là ánh sáng của thế giới tinh thần chúng ta, cũng là hình thể do dục vọng và tình cảm của chúng ta đan dệt thành ."

"Mỗi người chúng ta đều là một giọt nước trong đại dương này. Còn đại dương này, cũng mãi mãi có tương quan với mỗi người chúng ta."

"Tập thể tiềm thức?"

Lục Tân nghe xong lời nói của cô ta thì hơi nhíu nhíu mày.

Trước đây vì nghiên cứu rốt cuộc bản thân mình bị mắc bệnh gì mà anh đã đọc qua rất nhiều sách báo liên quan đến phương diện tinh thần.

Ở trong những sách báo nghiên cứu đó tất nhiên cũng thấy qua khái niệm này.

Nói đúng ra, đây là chỉ một thuật ngữ tâm lý học, đại ý là chỉ trong quá trình tiến hóa của tổ tiên nhân loại, có một loại vật chất trầm tích phổ biến và di truyền lại, nằm ở tầng tinh thần thấp nhất của nhân loại.

Tuy rằng loại thế giới tập thể tiềm thức này chỉ là một cái suy đoán, nhưng trong từng giây, từng phút luôn được thể hiện ra trong văn hoá nhân loại, tôn giáo, thần thoại, nghệ thuật, phần lớn đều tương quan với nó.

"Vực Sâu mà cậu nói chắc là chỉ một loại tồn tại mang tính chất tượng trưng."

Lục Tân hơi ngẩn ngơ, cố gắng biểu đạt quan điểm của chính mình, đôi mắt nhìn vào tiến sĩ An: "Nhưng những điều tôi vừa trải qua lúc nãy lại giống như thật sự. . . Hơn nữa, coi như thật sự có một biển tập thể tiềm thức như vậy, tất cả tư duy và cảm tình của nhân loại đều sẽ chiếu vào đó, đan dệt thành một thế giới theo phương diện khác. Vậy thì những thứ phản chiếu ra chắc chắn cũng là ác niệm và thiện niệm, sao có thể chỉ có mặt trái?"

"Úi chà. . ."

Tiến sĩ An hơi vui mừng đánh giá Lục Tân, nói: "Cậu cho tôi một niềm vui nho nhỏ đấy."

Nói xong, cô ta cắn cắn môi, ánh mắt mềm mại nhìn Lục Tân, nhẹ giọng cười nói: "Em trai bé nhỏ, ở thời đại mà nền văn minh hầu như đứt gãy, tất cả mọi người đều chỉ biết ăn cơm, ngủ với phụ nữ mà cậu lại có thể đưa ra nghi vấn như vậy. Biểu hiện này xem như là ngoài dự đoán của mọi người."

Trong giây lát, Lục Tân không biết phải làm sao.

Bản thân anh rất ít khi thảo luận vấn đề học thuật một cách nghiêm úc, đứng đắn với người khác như thế.

Tại sao cứ nhất định là đến thời điểm này, lời nói của người phụ nữ này lại có vẻ không đứng đắn như vậy nhỉ?

"Cậu nói rất đúng."

Tiến sĩ An nhẹ giọng cười: "Tầng dưới cùng của thế giới tinh thần hẳn là có ác niệm, cũng sẽ có thiện niệm, có mặt trái, cũng có chính diện, thậm chí nói, thiện niệm hẳn là phải là cao hơn tại ác niệm. Chỉ có như vậy, nhân loại mới có thể sinh tồn được, mới tiếp tục phát triển về phía trước."

"Cho dù là tên gọi Vực Sâu này chính là dành để chỉ tầng dưới cùng của thế giới tinh thần, nơi ác niệm vượt qua thiện niệm."

"Nếu như nơi đó thiện niệm vượt qua ác niệm thì ngược lại được gọi là Thiên Quốc."

Vừa nói, hai ngón tay kẹp điếu thuốc của cô ta đưa lên, nhẹ nhàng hút một hơi, từ từ thở ra khói thuốc nhàn nhạt.

Trong thời gian ngắn vậy mà người phụ nữ này đã học được cách hút thuốc!

"Chúng tôi từng có suy đoán, ở thời điểm trước khi sự kiện trăng máu phát sinh, thời đại văn minh cũng đã xuất hiện một loại thay đổi đáng sợ."

"Bởi vì sự thay đổi này, ác niệm của tất cả mọi người trên toàn thế giới đều vượt qua thiện niệm, hơn nữa đạt đến một loại tỷ lệ đáng sợ. Gần như là do vậy mà dẫn đến tan vỡ. Vì lẽ đó, thế giới tinh thần lắng đọng, không chỉ hình thành Vực Sâu, mà thậm chí còn gần như phản ánh đến thế giới hiện thực."

Tiến sĩ An nói tiếp, giọng nói dịu dàng: "Chính là loại hiện tượng này đã dẫn đến sự kiện ánh trăng đỏ phát sinh."

"Tập thể ác niệm vượt qua thiện niệm?"

"Hơn nữa tính chất rất nghiêm trọng?"

Lục Tân nghe xong, vừa thấy giật mình, vừa cảm thấy mê mang: "Tại sao lại xuất hiện chuyện như vậy?"

"Không biết."

Nói đến vấn đề này, trên khuôn mặt lạnh lùng của tiến sĩ An giống như bị che phủ bởi một tầng mây âm u:

"Có thể là bởi vì một loại nguyên nhân từ bên ngoài nào đó đã làm cho tầng dưới cùng của thế giới tinh thần này hình thành đột biến."

"Cũng có thể là một số chuyện trong thực tế dẫn đến đương thời tất cả mọi người trên thế giới này đều sản sinh ra những ác niệm vô tận, làm cho tầng dưới cùng của thế giới tinh thần mất khống chế nghiêm trọng, càng có thể là bởi vì..."

"Sự tồn tại của nhân loại đã tích lũy dục vọng và ác ý, vốn là sẽ dẫn đến sự xuất hiện của cục diện như vậy. . ."

Nói tới đây, cô ta than khẽ rằng: "Viện nghiên cứu biết rất nhiều chuyện, nhưng đối với chuyện này lại không có đáp án."

"Dù như thế nào, có thể xác định, chính là bởi vì một quãng thời gian nào đó tầng dưới cùng của thế giới tinh thần đánh mất sự cân bằng giữa ác niệm và thiện niệm, dẫn đến sự phát sinh của sự kiện trăng máu, tiếp theo dẫn đến kết thúc thời đại văn minh cũ, cuối cùng chính là điều chúng ta vừa nhìn thấy, Vực Sâu trở thành chân thực. . ."

"Hơn nữa, đã đang nhòm ngó thế giới hiện thực!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận