Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 455: Hàn Băng biết thật là nhiều điều (2)

“Tôi sẽ gọi điện thoại trước và tìm hiểu ít tài liệu.”

Vì anh đã chính thức đồng ý nhận phí thanh toán, nên chuyện này đã khác trước.

Lục Tân quyết định thực hiện nó một cách nghiêm túc.

Xem xét yêu cầu của khách hàng, Lục Tân không thể dùng cách tốt nhất của anh là chạy đến cạnh đầu xe và hỏi cô ta có vấn đề gì không ... Dù sao thì Lục Tân cũng đã đọc rất nhiều tài liệu về bệnh tâm thần, trong đó nói rõ rằng, khi tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần, bạn cần phải kiên nhẫn và khéo léo, không thể sử dụng quá nhiều phương pháp trực tiếp để tránh kích động đối phương.

Vừa nghĩ đến việc bây giờ anh coi như đang nghĩ phương pháp chữa trị cho bệnh nhân tâm thần, Lục Tân liền cảm thấy có gì đó không đúng, suy nghĩ một hồi mới nhớ chính mình cũng bị nghi ngờ là đa nhân cách phân liệt, bây giờ còn đi chữa cho người khác, thật là thú vị.

Sau khi nói với Lão Chu, Tiểu Chu một tiếng, anh lấy ra mấy thứ đồ trong hộp từ xe máy của mình, lật một hồi, lấy một bộ thu phát tín hiệu đơn giản hình chiếc nắp nồi nhỏ, đi đến rìa khu vực phục vụ, làm theo sách hướng dẫn một lúc, đợi đến khi đèn xanh bật lên, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm lấy điện thoại vệ tinh, tìm ra một dãy số, bấm máy.

“Bíp …”

Điện thoại chỉ vang lên một hồi dài đã được bắt máy, Hàn Băng hơi kinh ngạc: “Đồng chí đơn binh, chào buổi tối …”

Ở nơi hoang vu này, trong một đoàn xe xa lạ, đột nhiên nghe thấy giọng của Hàn Băng khiến Lục Tân cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn.

Anh vội vàng cười nói: “Xin chào, ... dạo này thế nào rồi?”

Hàn Băng sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười: “Tốt lắm, chỉ là có hơi lo cho anh….”

“Không ngờ đồng chí đơn binh lại gọi cho tôi nhanh như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không? “

“Đã xảy ra vài chuyện …”

Lục Tân cười: "Tôi gặp một thôn nhảy múa, nơi có hai người phụ nữ đáng thương... còn gặp quỷ đả tường, nhưng mà rất vui ... tiện tay giúp được hai người, bọn họ là tài xế lái xe tải, khi mới gặp trên đầu họ còn trùm chiếc quần lót…”

Anh kể lại một mạch những chuyện mà anh đã gặp phải, Hàn Băng không khỏi cảm khái:

“Hành trình một ngày này của đồng chí đơn binh phong phú thế nhỉ?”

Lúc này Lục Tân mới phản ứng lại, hóa ra là anh rời thành phố còn chưa đến một ngày?

“Được rồi, tôi chui ra khỏi chăn rồi …”

Bên kia Hàn Băng vang lên tiếng loảng xoảng một hồi, mới nở nụ cười: “Đồng chí đơn binh có chuyện gì vậy?”

“Cái này …”

Lục Tân bị cô ấy nhìn ra dụng ý, có hơi ngượng ngùng cười nói: “Thực ra cũng không có gì đâu, chỉ là, tôi nhận một khách hàng tư nhưng trong quá trình làm việc tôi nhận thấy nền tảng chuyên môn của mình còn yếu kém nên muốn nhờ cô giúp.”

Ở thành phố Thanh Cảng, có một văn phòng xử lý thông tin khẩn cấp vừa được thành lập chưa lâu.

Trong văn phòng, có nhiều hàng màn hình máy tính, và rất nhiều dữ liệu hiện trên màn hình đều đang thay đổi theo thời gian.

Trên tường, dán một biểu ngữ mới toanh: Một quả bom hạt nhân sẽ nổ bất cứ lúc nào! Chúng tôi đang giải cứu thế giới!

Khi Lục Tân gọi tới, cả văn phòng lập tức bận rộn.

“Tất cả các bộ phận báo cáo công tác chuẩn bị …”

“Bộ phận phân tích thông tin đã sẵn sàng …”

“Đội hỗ trợ từ xa sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào …”

“Văn phòng trung tâm thành phố đã nhận được liên lạc …”

“Tên lửa tầm xa…”

“Tên lửa tạm thời không dùng tới, sao cậu lại kích động vậy làm gì?”

Chẳng mấy chốc, giữa khung cảnh bận rộn, giọng nói của Hàn Băng vang lên trong văn phòng: “Nhân viên phân tích thông tin chuẩn bị tiến hành phân tích, loại trạng thái lây nhiễm nào sẽ hình thành một loại trạng thái không phối hợp giữa đầu và cơ thể người ta, và thậm chí là trạng thái thù địch.”

Bổ sung: “Người bị ảnh hưởng đã được xác nhận, và không có trạng thái lây nhiễm rõ ràng.”

Bổ sung: Bức xạ tinh thần của người bị ảnh hưởng là cực kỳ thấp, nằm trong tiêu chuẩn của người bình thường.”

“Đồng chí đơn binh, tôi vừa mới lục lọi tài liệu …”

Sau khi nghe xong những gì Lục Tân miêu tả, giọng Hàn Băng lại vang lên, nhẹ nhàng nói:

“Có thể tạo thành tình trạng ô nhiễm mà anh đã mô tả, hoặc là khả năng ảnh hưởng, thực ra có rất nhiều.”

“Có điều, đồng thời, rất khó để kiểm tra, phản ánh đúng lúc tình trạng, trường hợp này ngược lại có rất ít.”

“Tôi nghi ngờ rằng những gì người này gặp phải có khả năng là bị năng lực ảnh hưởng hoặc nguồn lây nhiễm.”

“Trạng thái ô nhiễm khá dễ phát hiện, thường thường là do sự bất thường của bức xạ tinh thần.”

“Những người có thể gây ra tình trạng này hầu hết thuộc tổ vặn vẹo và điều khiển.”

Nhóm ảnh hưởng khác thường thông qua ám hiệu và thôi miên, thậm chí là phẫu thuật, vân vân... để tác động đến mục tiêu.”

“Những ảnh hưởng này lại phân thành mức độ nặng và nhẹ, mức độ nhẹ thường dẫn đến sự nhầm lẫn rõ ràng ở người bị ảnh hưởng, và nó tương đối dễ dàng để quan sát. Nếu nó bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể chỉ bắt đầu với tiềm thức, hoặc thậm chí không thấy dấu hiệu gì cả.”

“Vì vậy, tôi đề xuất đồng chí đơn binh điều tra theo hướng này.”

Tốt quá rồi…..

Câu trả lời của Hàn Băng khiến cho Lục Tân phấn chấn tinh thần hẳn, quả là người có chuyên môn có khác.

“Vậy thì trong quá trình điều tra tiếp theo, cần chú ý đến những khía cạnh nào?”

“Thứ nhất, liệu có dấu hiệu tách rời trong ý thức hay không, thứ hai, sự điều phối thân thể của cô ta có rõ ràng bị chậm chạp không, và thứ ba, liệu sự bức xạ tinh thần của cô ta có những biến động kỳ lạ trong điều kiện nhất định nào đó, không, và thứ tư, liệu có tình trạng héo tinh thần rõ ràng hay không.”

Sau khi Hàn Băng nói với Lục Tân tỉ mỉ chi tiết từng câu một, Lục Tân cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Có phương hướng, anh đã có cơ sở cho cuộc điều tra này rồi.

“Được rồi, trễ như vậy rồi còn làm phiền cô, thật là ngại quá…..”

“Đồng chí đơn binh nói vậy, tôi rất tức giận, tôi thực sự rất vui khi nhận được cuộc gọi của anh …”

“Không có, dù rất thích trò chuyện với cô, nhưng thật sự đã làm phiền cô rồi…”

“Thích thì sao gọi là làm phiền được cơ chứ, tôi cũng thích nghe đồng chí đơn binh kể về những chuyện anh gặp phải trong suốt cuộc hành trình….”

Hai người nhiệt tình chào hỏi nhau rồi mới tắt điện thoại, toàn bộ văn phòng kết nối thông tin đều thở phào nhẹ nhõm.

Văn phòng này vang lên thông báo: “Chú ý, nhiệm vụ tiếp nhận tạm thời đã được hạ xuống cấp độ C.”

“... Những người sắp tăng ca có thể quay lại như cũ.”

Trên mặt Lục Tân mang theo nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra, trở lại lều, Tiểu Chu trong lều tò mò thò đầu ra nhìn anh, mặt lộ vẻ đầy ghen tị: “Anh Lục, khi ra ngoài anh vẫn mang điện thoại theo bên người sao?”

“Ừ.”

Lục Tân trả lời một cách tự hào, cất điện thoại và bộ thu phát sóng vào trong hộp.

Anh đang có tâm trạng đặc biệt tốt, đó là cảm giác có chỗ dựa.

Ngoài ra, Hàn Băng biết thật là nhiều điều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận