Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 648: Tổ chức tình báo tốt nhất (2)

Lục Tân cảm thấy có hơi nhức đầu.

Có phải là nên nói với nó, các nhân viên công chức ở thành phố trung tâm xử lý việc văn phòng sẽ không có thời cơ đòi thù lao không nhỉ?

Cũng vào lúc hai bên đang kiên trì, máy truyền tin lại chấn động một lần nữa, một khung chat "nhắc nhở' lại nhảy ra ngoài.

Chữ viết bên trên nói rất khách sáo: "Kiểm tra được hội viên này là hội viên có quyền hạn thấp, hình thức hợp tác với người ẩn náu là một nhiệm vụ có trả thù lao, có thể thông qua thanh toán năm nghìn tệ liên minh hoặc là năm điểm số tín dụng, hoặc thanh toán một 'nụ cười' coi như thù lao.

"Năm nghìn?"

Lục Tân xém chút đã ném điện thoại ra ngoài luôn rồi.

Cho dù anh có tìm được đội xe thì cũng chỉ có thể nhận được một nghìn thôi đấy?

Hơn nữa, anh cũng không rõ năm điểm tín dụng là gì, vừa mới nắm cái máy truyền tin này lên tay, anh vẫn còn chưa hoàn toàn nghiên cứu kỹ, chính mình cũng không biết bây giờ mình có điểm tín dụng hay không, như vậy, lựa chọn cuối cùng chính là...

Mỉm cười?

Mỉm cười cũng có thể tính để thanh toán được à?

Lục Tân cảm thấy có hơi kỳ quái, nhất thời nhanh chóng đưa ra quyết định.

Cho dù như thế nào đi nữa thì dùng cái này cũng tốt hơn là tiền.

Thế là, sau khi anh tính toán một chút, ngẩng đầu nhìn về phía người ẩn náu, khóe miệng nhếch về phía hai bên.

Anh cố gắng, thành khẩn nở một nụ cười.

Trong không khí, dường như mơ hồ xuất hiện vặn vẹo.

Con quái vật nhỏ thân thể gầy còm kia nhìn Lục Tân, cơ thể nho nhỏ hơi lắc một cái, dường như xém chút nữa đã bị dọa chạy mất vậy.

Nhưng dần dần, con mắt nhìn chằm chằm vào nụ cười Lục Tân của nó càng ngày càng sáng, thậm chí còn có thể theo đó mà nhìn ra được một chút hưng phấn, vẻ mặt kích động, nó nhanh chóng chăm chú tập trung nhìn Lục Tân, hai khoé miệng cũng bắt đầu cố gắng nhếch lên, híp mắt lại.

Dần dần, nét mặt của nó thế mà lại giống Lục Tân như đúc.

Hai người chỉ cách một cái bàn tròn, một người ở trần nhà, một người ngồi trên chỗ ngồi.

Mặt đối mặt, giống hệt như đang soi gương mà mỉm cười.

"Được chưa?"

Lục Tân cười đến mặt cũng có hơi chua, mới mỉm cười hỏi một câu.

Con người ẩn náu kia bỗng nhiên giật cả mình.

Sau đó, nó liền mang theo nụ cười giả trân kia nhẹ gật đầu, hài lòng, chậm rãi lui về trong dòng xoáy.

Lục Tân sờ lên mặt mình, phát hiện nụ cười trên mặt mình đã biến mất, nhưng ngoại trừ những thứ này ra, anh không hề cảm nhận được có gì khác thường nữa cả, cũng không hề có một loại mỏi mệt giống như sau khi đối phó với "thần" xuất hiện lần nữa trước kia.

Nếu đã như vậy, thế người ẩn náu nhận thù lao là nụ cười của mình, coi như lấy đi thứ gì rồi?

Nó thông qua nụ cười này để lấy đi một ít lực Tinh Thần của mình chăng, tựa hồ, dường như có một ít cảm giác như vậy?

Nhưng lại quá nhỏ, nhỏ đến mức không biết thật sự có bị lấy đi hay không...

Lục Tân nhét ngụm cơm trứng chiên cuối cùng vào miệng, dự định về phòng khách sạn trước để nghiên cứu máy truyền tin này một chút.

Thấy được dáng vẻ của người ẩn náu, trái lại anh đã có hứng thú với cái câu lạc bộ này rồi.

Anh rất muốn xem thử xem hai phần mềm khác có thể làm được cái gì nữa.

Vốn cho rằng người ẩn náu trả lời cho mình sớm nhất cũng phải một hai tiếng, nhưng khi Lục Tân bước ra khỏi nhà ăn, đi vào thang máy quay trở lại căn phòng ở tầng trệt, vẫn còn chưa đến trước cửa phòng thì đã thấy trên tấm thảm trước mặt, xuất hiện một mảng không khí vặn vẹo.

Một thân thể nho nhỏ chui ra từ bên trong xoáy nước.

Trên đỉnh đầu đội một cái mũ dạ màu đen, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười rất là giả trân kia, rất vui mừng.

"Hả?"

Lục Tân hơi ngạc nhiên: "Sao lại quay về rồi?"

Suy nghĩ nào vẫn còn chưa trôi qua, đã thấy trong vòng xoáy bên cạnh người ẩn náu kia, lại có một cái đầu nhỏ chui ra, biểu cảm đờ đẫn nhìn Lục Tân, con mắt thật to, dường như rất hiếu kỳ, lại dường như có chút mong chờ, sợ hãi đứng bên cạnh quái vật mỉm cười.

Hai bọn chúng, một đứa thì mang trên mặt nụ cười giả trân kia, một đứa nhìn nhút nhát rụt rè.

Sau đó, chúng cùng nhau kéo cái mũ dạ trên đầu xuống, khom lưng với Lục Tân rồi đưa ra trước mặt anh.

"Không phải là đã trả thù lao rồi sao?"

Lục Tân nghĩ trong lòng, thấy thái độ ân cần của chúng, anh đột nhiên hiểu rõ.

"Đây là muốn tiền boa à?"

Anh có hơi ngập ngừng.

Cũng may, tiền boa mà chúng đòi không phải là tiền, cho nên anh cũng không đến mức tức giận.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hợp tác với người ẩn náu, ấn tượng đôi bên với nhau vô cùng quan trọng, hào phóng một điểm tương đối tốt.

Thế là Lục Tân trầm ngâm một chút, lại nở một nụ cười lần nữa.

Còn nhẹ gật đầu với chúng để cổ vũ, tán thưởng nói: "Làm rất tốt, không có vấn đề gì."

Thoáng cái, hai mắt của hai con người ẩn náu đều trừng lớn.

Hai bọn chúng, một con trên mặt vốn mang nụ cười, một con khác thì ngây ngốc đứng đấy, đưa đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn vào gương mặt của Lục Tân, dần dần, khóe miệng cũng kéo sang hai bên, mắt hơi híp lại, cuối cùng cũng mỉm cười giống hệt Lục Tân.

Sau đó, dường như trong mắt của bọn nó cũng có một chút ý tứ vui mừng hớn hở, đồng thời đều cúi mình vái chào Lục Tân.

Một con trong đó lấy ra một tờ giấy ăn từ trong cái mũ ra, đặt ở trên đệm.

Lúc này mới tay nắm tay, chậm rãi lùi về trong vòng xoáy, không còn thấy đâu nữa.

Lục Tân tiến lên mấy bước, nhặt tờ giấy ăn trên mặt đất lên.

Lấy ra quan sát chỉ thấy nhiều hơn một thông tin: "Khách sạn ở phía bắc thành phố vệ tinh 7, giường chung, phòng 021."

"Hiệu suất của người ẩn náu này đúng là thật sự cao..."

"Có điều, sao lại đem đến cho mình một cảm giác giống như là cái bang lăn lộn vậy nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận