Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1104: Danh sách trang trí giá cả trên trời (1)

Quả thực nguyên tắc là vô cùng quan trọng, điểm này Lục Tân vẫn luôn kiên trì.

Thế nhưng đi ra ngoài ăn một bữa cơm thì có liên quan gì đến nguyên tắc đâu chứ?

Cho nên, nhìn thấy tổng giám đốc Tiêu đã đồng ý giúp đỡ mình chuyện trang trí nhà cửa rồi, anh vẫn quyết định phải cho anh ta chút mặt mũi mới được.

Thật ra anh cũng có chút không thể hiểu nổi, vì cớ gì tổng giám đốc Tiêu lại có cảm giác hứng thú sâu sắc với chính anh đến như thế, thậm chí còn mang đến cho anh loại cảm giác như được ôm đùi?

Cẩn thận ngẫm lại, đại khái có lẽ là bởi vì sự phong tỏa của cấp trên đối với những tin tức lây nhiễm, không hề nghiêm mật đến như vậy, những người này đầu tiên đã phần nào ý thức được sự thay đổi đáng sợ kia, vì thế cho nên khi đối xử với nhân viên xử lý ô nhiễm chuyên nghiệp như mình cũng có thêm vài phần thân thiết và ỷ lại nhỉ?

Bữa tối đã được hẹn xong, tổng giám đốc Tiêu liền vui vui vẻ vẻ rời khỏi văn phòng anh đi gọi cho những người đã hẹn, không dám quấy rầy công việc của Lục Tân nữa.

Vì thế cũng nhân cơ hội này, Lục Tân lấy phong thư ra, bắt đầu mở của nguyên một đám người ra, xem số tiền ở bên trong.

Loại chuyện này, thực sự là vô cùng thú vị.

Thảo nào lại có nhiều người thích đi làm đến như vậy, thậm chí mỗi ngày còn chủ động yêu cầu tăng ca.

Khi tới thời gian tan tầm, tổng giám đốc Tiêu đã chờ sẵn ở cửa công ty, dưới ánh mắt hâm mộ của giám đốc Lưu, cùng với Lục Tân đi xuống lầu.

Có điều, cũng vào lúc hai người bọn họ đang định chui vào trong xe của mỗi người, bỗng nhiên một vị thư ký nhỏ trẻ tuổi chân mang giày cao gót đang vội vã đuổi theo hai người, trong tay cô ấy còn cầm tờ danh sách được sao chép từ tờ giấy trang trí nhà cửa của Lục Tân, thở hổn hển nói: “Tổng giám đốc Tiêu, dường như có một số vấn đề xảy ra rồi.”

“Hửm?”

Một chân vốn đã bước vào trong xe của tổng giám đốc Tiêu lại thu trở về: “Có vấn đề gì?”

Lục Tân cũng đã chú ý tới, dường như vị tổng giám đốc Tiêu này đã thay đổi một vị thư ký khác, người làm trước kia, sau khi xuất viện đã được điều sang bộ phận khác rồi.

“Tất cả, tất cả những vật liệu trang trí có trong này, đều mua không được đâu ạ…”

Vị thư ký này vừa nôn nóng, vừa có chút nghi hoặc, cho nên mới nhanh chóng đuổi theo tổng giám đốc Tiêu bàn bạc: “Ngài xem một chút, có phải là đơn hàng xảy ra vấn đề hay không?”

“Cái gì?”

Tổng giám đốc Tiêu cũng ngây ngẩn ra một chút, sau đó nhíu mày nói: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ như thế thôi cũng không làm xong được sao?”

“Không phải không phải ạ, thật sự mua không được…”

Thư ký nói: “Vừa rồi tôi cũng đã tự mình liên hệ với đủ các bên cung ứng vật liệu rồi, có rất nhiều vật liệu trong danh sách này bọn họ nghe cũng chưa từng nghe đến, hỏi ra cả những người khác, bao gồm một vài người có máu mặt ở trong làng vật liệu xây dựng, những thứ mà mọi người biết đến cũng chỉ có hai ba loại thôi…”

Phó tổng giám đốc Tiêu nhìn Lục Tân cách đó không xa cũng đang đứng lại nghe, cảm giác rất không có mặt mũi..

Trực tiếp đánh gãy lời cô ấy, nói: “Vậy cứ mua hết những loại đã biết trước đi, còn lại nghĩ cách sao vậy.”

“Không…… Không thể.”

Thư ký xấu hổ nói: “Trong đó có một loại, là hàng cấm, chỉ có ở chợ đen mới có.”

“Còn những loại khác, quá… quá đắt…”

Tổng giám đốc Tiêu đã có chút khó có thể tin nổi, thư ký của mình, đang đứng ở trước mặt mình mà nói với mình một chữ “đắt”?

Thư ký nôn nóng dậm dậm giày cao gót một cái, tiến đến bên tai anh ta nói một câu.

Trên khuôn mặt vốn đã không còn kiên nhẫn của tổng giám đốc Tiêu, dần dần trở nên kinh ngạc và nghi hoặc, sau đó là hoảng sợ: “Đùa kiểu gì vậy?”

Quay đầu lại, sau khi nhìn vị thư ký cứ luôn chắc chắn kia của mình, anh ta cầm lấy đơn hàng đi về phía Lục Tân.

Anh ta lắp bắp nói cái gì mà gần đây xoay vòng vốn của công ty cũng không ổn lắm, dù sao thì công ty mình cũng không chuyên về mảng xây dựng hay là vật liệu này, trang trí cũng không được chuyên nghiệp, anh tiểu Lục có muốn tìm người chuyên nghiệp tới làm hay không, hay là nói, đổi một số vật liệu ở trong danh sách này sang một số vật liệu chuyên dụng hơn một chút.

“Những cái này sao có thể đổi được chứ?”

Lục Tân nghe ra ý tại ngôn ngoại của anh ta, có chút cạn lời mà liếc nhìn anh ta một cái.

Vị tổng giám đốc này có thể làm được cái gì đây chứ?

Danh sách trang trí nhà cửa này, do mẹ anh để lại ở nhà, đặc biệt dặn dò bản thân anh cứ dựa theo những gì được viết trong đơn mà làm, đương nhiên không thể tùy tiện thay đổi, có điều anh cũng nhìn ra sự khó xử của tổng giám đốc Tiêu, anh bèn thực săn sóc cười cười, nói: “Không sao đâu, tôi tìm những người khác là được rồi.”

Vừa rồi anh cũng mơ hồ nghe được thư ký báo cáo, biết những vật liệu này có khả năng là bình thường không dễ mua.

Hơn nữa những món vật liệu này nếu thực sự đắt đến như thế, vậy tốt nhất là cũng nên tìm những người đáng tin hơn chút.

Vì thế, anh đi sang một bên, gọi điện thoại sang cho Hàn Băng bên kia.

“Đồng chí Đơn Binh, xin chào…”

Giọng nói của Hàn Băng có vẻ thực lười biếng, bên trong còn mang theo cảm giác linh hồn giải phóng tuyệt đối.

“Xin chào xin chào……”

Lục Tân cười nói: “Cô đang làm cái gì vậy?”

“Nằm ở trên sô pha thôi, không làm cái gì cả, cũng không muốn làm cái gì…”

“Ủa? Vì sao vậy?”

“Eo đau…”

“Nghiêm trọng đến như vậy sao? Làm sao mà lại đau đến thế được?”

“Bởi vì tôi đã phải lái xe vài ngày ròng rã từ thành phố Hắc Chiểu về đến Thanh Cảng đấy……”

“Chuyện này…”

Lục Tân lập tức không biết phải trả lời như thế nào nữa, có chút chột dạ.

“Hì hì, trêu anh thôi, cũng không đến mức nghiêm trọng như thế, nói đi đồng chí Đơn Binh, có cái gì cần phân phó vậy?”

Giọng nói của Hàn Băng thật ra dường như có chút vui tươi lên, cô ấy cười hỏi.

Lục Tân vội nói: “Cũng không có gì, chỉ là tôi định trang trí lại nhà ở của mình một chút, có thể là có một số vật liệu bình thường không dễ mua.”

“Chuyện này thì có là gì đâu?”

Hàn Băng cười nói: “Anh chỉ cần trang trí cho đẹp là được, hay là tự có dự định của riêng mình?”

“Nếu chỉ là muốn trang trí cho đẹp, vậy không cần phải xen vào công đoạn nào cả, tôi trực tiếp tìm cậu của tôi……”

“Nếu như tự có ý định của mình, vậy cứ đưa danh sách trang trí cho tôi, tôi cũng tìm cậu làm là được.”

Nhìn một cái, quả nhiên cậu mới là người làm việc đáng tin cậy mà!

Trong lòng của Lục Tân trong lòng tức khắc thả lỏng đi rất nhiều, hỏi Hàn Băng dãy số chuyển fax, lập tức lại lên lầu một lần nữa, gửi cho cô ấy.

“Hạng mục đắt đỏ như vậy, anh tiểu Lục chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã xử lý được rồi?”

Mà tổng giám đốc Tiêu vẫn luôn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy toàn bộ quá trình, tức khắc sự kính sợ đối với Lục Tân càng thêm sâu sắc hơn nữa.

Từ sau khi biết về những sự kiện lây nhiễm, anh ta đã thông qua các phương diện quan hệ, làm sâu sắc hiểu biết của bản thân một chút. Càng hiểu biết càng thêm thấy rằng cái hiện tượng này quá đáng sợ, đồng thời cũng có thêm những suy đoán nhất định với thân phận của Lục Tân. Kết hợp với những chuyện mà anh ta đã biết trước đó, lại từ một danh sách trang trí rất là phổ thông này, anh ta bỗng nhiên phát hiện, thân phận của Lục Tân, dường như so với tưởng tượng của anh ta còn thần bí hơn.

Những cái khác không nói, nhìn qua một cái, lần này anh mới ra ngoài công tác một chuyến thôi, khi về đã đổi một chiếc việt dã…

Hơn nữa, chiếc xe việt dã này, làm sao mà càng nhìn càng thấy giống với xe đã được quân trang rồi vậy, chính là loại xe được chế tạo đặc biệt vì lý do chém giết ra chiến trường ấy?

Chỉ cần lắp thêm mấy khẩu súng máy vào, thì đã có thể trực tiếp gia nhập vào đoàn xe chiến đấu trên hoang mạc rồi.

Xe thể thao của anh ta vốn dĩ đi đến bất cứ bãi đỗ xe nào cũng được coi như là xuất sắc nhất, đô con nhất, kết quả một khi gặp được chiếc xe quái thú tuy rằng có chút bẩn bẩn, nhưng khung xương lớn, sàn xe ổn, thân xe dày nặng sáng bóng sắt thép này, lập tức lại có cảm giác người đẹp gặp quái thú.

Trong lòng cảm thán, lại nhanh chóng nhắn tin dặn dò mấy người anh em kia của mình, người như thế này thực sự không nên đắc tội đâu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận