Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1709: Lần thứ nhất cãi nhau (2)

Lão viện trưởng gửi lời mời, thân là con được ông ta nuôi dưỡng, sao lại không đi?

Đám người Lục Tân rất nhanh đã thống nhất ý kiến, thậm chí không cần phải thảo luận.

Đương nhiên, cụ thể khi nào đi, cùng với hình thức gì đi qua, vẫn cần Lục Tân quyết định một chút.

Cho dù là ở trong tiểu đội bạo quân, đối kháng quỷ dị của lần thứ ba buông xuống, những bạn học của cô nhi viện này kỳ thật cũng không nghe lời hắn quá, mỗi ngày đều ở trong xe đánh bài, rất nhiều công việc đều do Lục Tân tự mình làm, so sánh với đội phó của tiểu đội Bạo Quân, còn có đội viên từ phía Thanh Cảng tới, vô luận là tính kỷ luật hay là phục tùng, bọn họ đều không phù hợp tiêu chuẩn.

Nhưng khi lão viện trưởng bắt đầu lộ ra bóng dáng của mình, bọn họ đều rất tín nhiệm Lục Tân.

Thậm chí, đem tất cả chờ mong đều đặt ở trên người Lục Tân.

Cũng giống như nhiều năm trước đây, hy vọng được đặt trên con quái vật đáng sợ nhất này.

Lục Tân cũng chính là bởi vì hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, cho nên mới chủ động nói ra những lời như vậy.

Bản thân phải cho người khác biết mình mạnh mẽ.

Nếu không, những bạn học này, có lẽ đều không lấy nổi dũng khí đối kháng lão viện trưởng...

Mà đối với vấn đề có tham gia bữa tiệc này hay không, Lục Tân cũng nghĩ rất rõ ràng, đi tự nhiên là muốn đi.

Thế nhưng, dù sao thì cũng phải kết thúc công việc đang làm đã.

Phốc phốc xuy xuy...

Cảm nhận được cảm xúc áp lực của tiểu đội Bạo quân, trong thời gian rất ngắn xe lửa U Linh xuyên qua thế giới tinh thần, trở về Thanh Cảng.

"Tôi không có nhiều thời gian."

Đối mặt với đoàn xe do đám người Tô tiên sinh và giáo sư Bạch cầm đầu nghênh đón, lúc Lục Tân xuống tàu, đã trực tiếp hướng giáo sư Bạch nói: "Lần này trở về, chủ yếu là đem các phương diện thông tin thu thập được gần đây lưu lại, sau đó chúng tôi sẽ đi về phía nam, hiện tại các công việc của tôi hẳn là cũng làm xong, tôi nghĩ, lúc này chúng tôi cũng có thể đi xử lý một chút chuyện riêng.”

"Chuyện riêng?"

Nghe Lục Tân nói "Không có nhiều thời gian", lại nói "Phương Nam", một đám người chờ đợi tiệc mừng công khai ở Thanh Cảng đều có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy."

Lục Tân gật đầu, sau đó cười nói với bọn họ: "Tham gia họp lớp.”

Trong ánh mắt của mấy người Thanh Cảng không có quá nhiều sự kinh ngạc cũng không có lời nào muốn giải thích.

Mà phản ứng của Thanh Cảng cũng rất nhanh, lập tức gọi điện thoại trở về, để hoãn thời gian ăn mừng lại.

Sau đó lập tức thông báo cho các chuyên gia của Bộ Đặc Thanh tập trung họp.

Cấp bậc cơ mật của hội nghị, trực tiếp đặt ở cấp bậc cao nhất của Thanh Cảng, tuyệt mật.

Cuộc họp diễn ra trong khoảng ba giờ.

Lục Tân đem hoạt động của tiểu đội Bạo quân trong khoảng thời gian này, thanh lý các loại ô nhiễm nào, đẳng cấp, thế lực còn sót lại phân bố ở đâu, cùng với khoảng thời gian này, mình biết được bao nhiêu về kế hoạch Ban đầu, chuyện về nghiên cứu viên Nhất Đại, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng nói hết một lần.

Trước đó, Lục Tân cũng không nghĩ tới, có một ngày mình biết được tin tức của lão viện trưởng, thế mà sẽ không chạy ngay đến đó.

Nhưng bây giờ, anh nghĩ hẳn là nên làm như thế này.

Công việc phải được xử lý tốt trước đã.

Những thông tin này đã cho Thanh Cảng một bất ngờ rất lớn, trên thực tế, khoảng thời gian này, Thanh Cảng vốn đang trong giai đoạn thu thập thông tin quan trọng, bởi vì Oa Oa đã thăng cấp lên Chung cực mới, cấp độ của cô sinh ra biến hóa tương ứng, nhìn thấy sự tình, cảm nhận được thế giới, cũng đều sinh ra sự khác biệt rất lớn, cô cung cấp cho Thanh Cảng rất nhiều chân tướng về phương diện tinh thần dị biến.

Bây giờ Lục Tân mang về, lại là một chân tướng khác.

Những thứ này, đều là tài sản vô hình, cũng là nền tảng giúp Thanh Cảng đặt nền móng cho thành tựu trong tương lai.

Nghiêm túc tìm kiếm trong đầu mình, xác định không có bỏ sót chuyện gì, Lục Tân mới đem quyển sổ nhỏ trong lòng mình lấy ra, mở ra trên mặt bàn, nói: "Về phần những thứ này, là danh sách về quái vật tinh thần cùng nguồn ô nhiễm mà chúng tôi đã thanh lý trong lần này, không nhiều lắm, tổng số còn chưa vượt quá một vạn, có rất nhiều không cẩn thận đã bị đánh nát, cho nên tôi hầu như đều là dựa theo cân..."

"Tổng giá mà nói. Ha ha..."

Anh cố gắng ho khan một tiếng, nhịn cười, nói: "Toán học của tôi không tốt lắm, nên vẫn chưa tính được.”

“Chi tiết hơn, các ngươi tự tính đi!”

Anh ngẩng đầu lên, thành khẩn nhìn các vị tiên sinh của Thanh Cảng, nói: "Chờ tôi trở về, nên tính toán rõ ràng đi?”

Nhìn biểu tình nghiêm túc của Lục Tân, mọi người ngồi đây đều có chút ngốc trệ.

Nhất là mấy vị nghiên cứu viên còn đang khẩn trương ghi chép tin tức Lục Tân lưu lại, một giây trước còn nơm nớp lo sợ, sợ nhớ nhầm một chữ Lục Tân nói ra, bỗng nhiên liền rẽ ngoặt, sao lại nói ngay đến tiền bạc rồi?

Tô tiên sinh thì giật mình một chút, lặng lẽ duỗi đầu nhìn thoáng qua con số trên quyển sổ nhỏ.

Bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, ngồi trở lại ghế, lặng lẽ lấy ra thuốc bổ sung máu cho não.

Giáo sư Bạch thì bất động thanh sắc nhìn Tô tiên sinh một cái, yên lặng tháo kính của mình xuống.

Mà trong bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi khẩn trương, lại hơi lúng túng, Hai tay Lục Tân chống lên bàn hội nghị.

"Nhưng nếu tôi không thể trở lại ..."

Anh trầm ngâm, nói, "Vậy thì đem tất cả tiền, bao gồm cả tiền bên trong tài khoản của tôi đến cho trường tiểu học Trăng Máu đi."

"Cho những đứa trẻ không có nhà kia một nơi an toàn để lớn lên."

"A!"

Mọi người vừa rồi còn đang trong lòng hơi khẩn trương, bỗng nhiên da đầu tê dại, một đám khẩn trương nhìn về phía Lục Tân.

Lời nói bất thình lình này, thậm chí làm cho bọn họ có chút phản ứng không kịp.

Mà đón nhận ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Lục Tân thì cười cười, nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ, sau đó xoay người rời đi.

"Anh Chín..."

Lục Tân đi tới hành lang, nhìn thấy cuối hành lang, có một người mập mạp đang chen chúc bên trong đám người.

Đây là Số Mười Bốn. Cậu ta làm nhân viên phân tích tình báo, vẫn luôn ở lại Thanh Cảng cho đến bây giờ. Bây giờ cậu ta lại tới tìm Lục Tân, nói vậy cũng đã biết chuyện lão viện trưởng mời, nhìn khuôn mặt mập mạp có chút thấp thỏm của cậu ta, Lục Tân cười gật đầu với cậu ta, nói: "Công việc bên tôi đã hoàn thành, cậu đi thông báo với mấy người kia một chút, đúng 6 giờ sáng mai chúng ta xuất phát.”

"Ồ."

Số Mười Bốn muốn nói lại thôi, yên lặng lùi lại.

Lục Tân từ trong tòa nhà Đặc Thanh Bộ đi ra, đứng trên bậc thềm, đợi một lúc vẫn không thấy bóng người nào đó xuất hiện.

Suy nghĩ một chút, anh đem điếu thuốc vứt bỏ, cất bước bước về phía trước.

Hàn Băng thì có chút nóng nảy chạy trên hành lang, vừa mới bước ra muốn gọi anh thì lại thấy bóng anh đang bước về phía trước, sau đó giống như bước vào một cánh cửa vô hình, biến mất ở bậc thang phía trước, vẻ mặt có hơi chút thất thần.

Mà Lục Tân bước ra một bước này, sau một khắc, thân hình xuất hiện trong một căn phòng có cửa thủy tinh bị phá vỡ, vừa được cường hóa lại..

Phòng Oa Oa có vẻ hơi lộn xộn, đầy đủ các mảnh vụn đồ chơi, và quần tất rơi xuống.

Lúc này cô bé đang mặc quần thu, trong tay cầm một cái ba lô thật lớn, không ngừng nhét quần áo vào trong túi, Lục Tân đứng ở phía sau cô bé, nhìn một lúc nhịn không được cười lắc đầu một chút, đi lên kéo cánh tay cô lại, nhẹ giọng nói: "Không cần thu dọn. Chuyện ngày mai, là anh cùng các bạn học ở cô nhi viện đi, em vẫn nên ở lại Thanh Cảng, chờ anh trở về là được. ”

Oa Oa im lặng, sau đó tránh tay anh ra rồi lại tiếp tục nhét một chiếc gối lớn vào túi.

Lúc này cánh cửa lặng lẽ mở ra, một đội viên bảo mẫu tiến vào, bất thình lình nhìn thấy có người ở trong phòng Oa Oa, nhất thời hoảng sợ, tay đều đặt lên trên vỏ súng, sau đó nhìn thấy là Lục Tân thì lại lập tức thu tay lại, lặng lẽ đóng cửa lại.

"Thật không cần."

Lục Tân theo động tác của Oa Oa, buông tay ra, nhưng ngữ khí lại cứng hơn một chút.

Oa Oa dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn Lục Tân, ánh mắt tựa hồ có chút lo lắng, sáng lấp lánh.

Cô hơi há miệng, nhỏ giọng nói hai chữ: "Nguy hiểm..."

"Làm sao có thể nguy hiểm?"

Lục Tân cười nói: "Chỉ là một buổi họp lớp mà thôi, rất nhanh là trở về rồi.”

Nói xong trong lòng anh cũng có chút tò mò, ai lại đem chuyện này kể với Oa Oa?

Hiện giờ, cho dù là Thanh Cảng, chỉ sợ cũng không hiểu rõ chuyện này đi, Oa Oa ngốc như vậy, càng không có khả năng...

Trong lòng anh đang suy nghĩ chuyện này, Oa Oa nhẹ nhàng giơ tay lên, chỉ một cái Lục Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận