Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 639: Thanh lý khu vực cấm cấp S (1)

Nghe tiến sĩ An nói, sắc mặt Lục Tân dần dần thay đổi.

Trong văn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Anh từng trải qua vụ việc "người năng lực" cấp S của Hải Thượng Quốc tập kích Thanh Cảng, tên nhóc một lòng muốn chết kia chỉ dựa vào sức mình, xém chút nữa khiến cho chủ thành Thanh Cảng lớn như vậy biến thành quỷ vực. Còn bây giờ lại Vực Sâu giống như suy đoán của tiến sĩ An vậy, có khả năng phá tan bức tường kia và làm ô nhiễm hoàn toàn cái thế giới hiện thực này, cái thế giới dưới trăng máu này sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa đây?

"Như vậy..."

Qua một hồi lâu, Lục Tân mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Không có cách nào sửa được?"

"Chúng ta cứ luôn cố gắng, nhưng nói thật, tình thế cũng không lạc quan lắm đâu."

Tiến sĩ An khẽ thở dài: "Nếu đã bắt đầu sụp đổ, vậy hướng đi này cũng không có cách nào chi phối nữa."

"Ác niệm trong vực sâu càng ngày càng mạnh mẽ, áp lực của bức tường này sẽ càng ngày càng lớn, cũng sẽ nhanh chóng tan vỡ."

"Chúng ta đều biết rõ đạo lý này, nhưng sao có thể dễ dàng tiêu trừ ác niệm trong lòng người như thế chứ?"

"Ô nhiễm tích luỹ trong vực sâu chỉ có thể càng ngày càng lớn, cho đến khi nó đầy và tràn ra ngoài..."

"..."

Lục Tân trầm mặc, không nói gì.

"Sau khi chuyện trăng máu xảy ra, chúng ta xây tường cao lên để bảo vệ mình."

Tiến sĩ An cười cười, dường như cũng có hơi bất đắc dĩ: "Nhưng ai lại có thể ngờ, bức tường thật sự có thể bảo vệ chúng ta thật là nằm ở trong lòng?"

"Không có cách nào thanh lý vực sâu, chỉ cần trong lòng người có ác niệm, có dục vọng méo mó, nó sẽ luôn tồn tại."

"Nhà nghiên cứu luôn thích giải quyết vấn đề theo ngọn nguồn, nhưng đây là một vấn đề duy nhất mà chúng ta không có cách nào giải quyết vấn đề theo ngọn nguồn được..."

"Trừ phi..."

Lục Tân nghe thấy hai chữ này, lập tức hơi lo lắng ngẩng đầu nhìn cô ta.

Lúc nói đến vài vấn đề tuyệt vọng, hai chữ này có mị lực nhất.

"Trừ phi, trọng tâm câu chuyện quay về lúc đầu..."

Tiến sĩ An chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nói:

"Lúc trước, nhân viên nghiên cứu nhảy từ trên toà nhà này xuống đã để lại ba tiên đoán, anh có biết là gì không?"

Lục Tân chậm rãi lắc đầu.

Anh vừa mới gia nhập ngành này không lâu, vẫn còn chưa nếm qua dưa trong ngành này.

Tiến sĩ An rít mạnh một hơi thuốc.

Cũng không biết thế nào, điếu thuốc có thể ngắn lại trong một thời gian rất ngắn, cô ta giống như biến thành một người nghiện thuốc vậy.

Hay là có thể nói, bởi vì nhắc đến người này nên tâm trạng của cô ta lập tức trở nên có chút thâm trầm: "Hai câu nói mà ông ta để lại là: Một, từ sự xuất hiện tinh thần dị biến, kết cấu và trật tự của xã hội chúng ta chắc chắn sẽ đón lấy chấn động lớn."

"Hai, chuẩn bị cho tốt để đón Thần đến!"

Lục Tân khẽ nhíu mày, những người này mỗi ngày đều treo Quỷ Thần bên miệng, chẳng lẽ bắt đầu từ những nhân viên nghiên cứu này sao?

"Mà điều thứ ba..."

Tiến sĩ An hơi cúi đầu, sau đó mới nhẹ nhàng nhìn về phía Lục Tân, dường như ánh mắt trở nên vô cùng thâm thuý:

"Thần sẽ không bỏ qua cho 30% người còn lại đâu."

"Chuyện này..."

Lần này, Lục Tân cũng thật sự ngơ ngác một chút.

Hai câu trước nghe vẫn còn ổn, nhưng câu thứ ba lập tức khiến cho anh cảm thấy có hơi hoang mang.

Sau sự kiện trăng máu, 70% người trên thế giới đều hoá điên."

Những người còn may mắn sống sót, cũng có không ít người nói là Thần phạt gì đó, may mà mình có thể sống sót.

Nhưng dựa vào lời nói của nhân viên nghiên cứu này, chẳng lẽ là Thần này lại đến bổ sung thêm sao?

Nhất định phải bổ sung thêm 30% người kia sao?

Nghiêm túc suy nghĩ một chút, quả thật anh không thể hiểu nỗi những lời này cuối cùng có ý nghĩa gì, bèn ngẩng đầu nhìn về phía tiến sĩ An:

"Ý gì thế?"

"Không biết."

Câu trả lời của tiến sĩ An nằm ngoài dự liệu của anh, cô ta khẽ nói: "Ông ta chỉ để lại ba câu nói này thôi, cũng không phải để lại tam thiên luận văn, chúng ta chỉ có thể đoán ý của ông ta, nhưng lại không chắc rằng giải thích đúng, nói tóm lại, ba câu nói này của ông ta khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng."

"Nhất là sau khi biết được sự tồn tại của vực sâu, người ta càng không thể nào vứt bỏ cảm giác tuyệt vọng này được."

Lục Tân không biết trả lời như thế nào.

Dường như, anh chẳng có cách nào giải thích một cách trực quan được sự tuyệt vọng trong miệng người phụ nữ này.

Nhưng lấy tư cách là một người giữ bổn phận trên thế giới này, anh vẫn hỏi: "Không có cách nào giải quyết sao?"

"Đương nhiên là có."

Tiến sĩ An nói rất nhẹ: "Giống như tôi nói với anh trước đây vậy, cái gã nhảy từ trên lầu này xuống chỉ để lại ba tiên đoán, mang đến tuyệt vọng cho nhân loại, nhưng đồng thời gã cũng để lại bảy lý luận lối thoát, khiến cho người ta tràn đầy hy vọng."

"Chúng tôi tin tưởng chắc chắn rằng, chỉ cần có người có thể thông qua bảy bậc thang này đi đến đỉnh Kim Tự Tháp."

"Vậy nhân loại sau này không chắc chắn sẽ là màu xám..."

"Lại là bảy bậc thang này..."

Lục Tân theo bản năng nhíu mày.

Biểu hiện rằng gần như anh vô cùng ghét lý luận này, chậm rãi lắc đầu như muốn nói gì đó.

"Em trai nhỏ, trước tiên không cần từ chối vội đâu đấy."

Tiến sĩ An khẽ cười, bảo: "Tôi nghĩ, tôi sẽ phổ cập một vài chuyện khoa học cho anh, ở một số thời điểm, "người có năng lực" không có lựa chọn đâu."

"Có thể nói "người có năng lực" là người đều phải bị ô nhiễm."

"Mà từ khi các người bắt đầu bị ô nhiễm, cũng đã bị buộc đi vào một con đường."

"Có lẽ anh càng thích yên tĩnh hơn, duy trì trạng thái bây giờ, nhưng anh có thể thử lý giải một chút."

"Cái bậc thang thông hướng Thần này, nếu như so với một cái Kim Tự Tháp cấp bảy, vậy nhất định nói sẽ xuất hiện vài đặc tính của Kim Tự Tháp."

Thứ nhất, càng đến gần đỉnh, người càng ít.

Thứ hai, thời điểm có người bắt đầu đăng đỉnh, người phía dưới, đều sẽ trở thành nền tảng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận