Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1137: Những bí mật nhỏ của Oa Oa (2)

Nếu Trần Tinh đã nói không cần đến tổng bộ, Lục Tân cũng vui vẻ bỏ bớt một chuyện.

Ở lại cũng tốt.

Dù sao sự kiện lần này, anh cũng kiếm được thù lao của một nhiệm vụ cấp B từ tổng bộ, còn có một cái đơn của Tiểu Mạnh.

Anh cũng không cần lo lắng về thù lao nhiệm vụ của Bộ phận thông quan đặc biệt, vì có đi hay không đều được nhận.

Tiểu Mạnh cũng không ký hợp đồng, nhưng đây cũng là một đơn tốt.

Còn việc có phải thu tiền của Bộ phận thông quan đặc biệt hay không, Tiểu Mạnh phần này cũng không cần... Vấn đề này Lục Tân cũng không nghĩ tới.

Cùng lúc khi nhận được mệnh lệnh "giải trừ nguy cơ", toàn bộ đại sảnh của sở cảnh vệ thành vệ tinh số 2 đều thở một hơi thật dài, sau đó bắt đầu bận rộn vì công việc.

Người của sở cảnh vệ vội vàng khôi phục trật tự, người của đội hỗ trợ thì vừa đeo vòng bảo hộ lên đầu, trên cổ cũng bị kẹp máy ức chế năng lực Trần Vi rời đi, một đội khác thì dọn dẹp thi thể trên mặt đất.

Tào Diệp nằm như một cái xác.

Hai mắt cậu ta bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại hai lỗ sâu.

Đó là khi tinh thần của cậu ta xuất hiện biến dị còn sót lại nhanh chóng rút ra từ trong thân thể.

Loại lực lượng tinh thần biến dị này mạnh như thế, thậm chí còn đánh nát mũ thủy tinh của anh, giống như hàng nghìn viên đạn bắn về xung quanh.

Trên vách tường, từng mảnh thủy tinh vỡ vụn, khảm thành hình kim cương, trong đó một vài mảnh còn dính máu của cậu ta.

Theo tiêu chuẩn làm việc của đội hỗ trợ, tất cả các thủy tinh phải được tái chế để tránh ô nhiễm tồn tại.

"A, đội trưởng, lại đây, mau tới đây..."

Có một đại hội đại biểu nhận quân toàn quốc của đội hỗ trợ lắp bắp hô lên.

Mặt khác, những người khác của đội hỗ trợ cũng chạy tới, nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất, toàn thân chảy máu.

Là Trương Vệ Vũ!

Họ nhanh chóng kiểm tra, sợ hãi nói: “Người này bị thủy tinh nhỏ đâm trúng, bị thương không nhẹ. Mau, khiêng anh ta đi cấp cứu đã... Lạ thật, tại sao anh ta lại tới đây, còn cố tịnh chạy ra đỡ...”

"Là cô gái kia..."

Có người thấp giọng trả lời: "Vừa rồi khi tinh thần thể nổ tung xuất hiện, anh ta xông lên giúp cô gái kia chặn mảnh thủy tinh..."

"Hả?"

Không ít ánh mắt đều nhìn Trần Vi.

Vừa rồi cô ấy đứng rất gần Tào Diệp, nhưng cô lại không có vấn đề gì.

Trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đầu óc Trần Vi cũng hỗn loạn.

Vừa rồi cô ấy rõ ràng nhìn thấy Tào Diệp, trong trí nhớ người này đối xử với cô rất dịu dàng, tình nguyện trả giá, lại lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, tham lam, hung ác không cách nào hình dung được, khiến cô theo bản năng cảm giác được chán ghét...

Nhưng mà, dù sao lý trí vẫn lớn hơn, nhất là khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của Tào Diệp...

Cô ấy thậm chí không thể nói ra cảm giác trong lòng.

Buồn? Đau khổ? Hối hận?

Vẫn có gì đó không nói thành lời, là nghi hoặc?

Trong mớ tư duy hỗn loạn, cô ấy thậm chí còn chưa kịp sản sinh suy nghĩ bi thương khi Tào Diệp qua đời đã nghe được tiếng hét của người bên cạnh. Cô chợt nhìn thấy người của đội hỗ trợ nâng lên, khuôn mặt Trương Vệ Vũ đã hôn mê.

Người xung quanh ồn ào khiến cô đột nhiên suy nghĩ, người vừa thay mình đỡ thủy tinh?

Vì sao cô ấy không cảm thấy kỳ lạ?

Trong đầu cô ấy bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cảm giác hỗn loạn, ánh mắt theo bản năng di chuyển theo khuôn mặt hôn mê kia.

Khuôn mặt tái nhợt kia, lại mơ hồ chồng chéo với hình ảnh trong đầu cô ấy.

Cô theo bản năng lắc đầu rồi hét lên một tiếng chói tai.

Nước mắt cũng trào ra, ngay cả cô cũng không biết nó chảy xuống vì ai...

"Ai, bọn họ cứ như vậy..."

Nhìn Trần Vi và Trương Vệ Vũ cùng nhau bị chuyên gia mặc quần áo bảo hộ màu trắng dẫn đi, Tiểu Mạnh và phó tổng giám đốc Tiêu đều thở dài cảm khái. Nhưng khi hai người liếc nhau, nơi đáy mắt họ không kiềm chế được kích động.

Thật sự là mở rộng tầm mắt...

Liên tục chạy đi dò xét ô nhiễm đặc thù, cuối cùng lại có thể nhìn thấy sự thật ở đây!

Khi nào mới có thể trở về để kể với mọi người?

"Mấy người nhìn gì vậy?"

Khi họ nghĩ về vấn đề này, một giọng nói tò mò vang lên.

Theo bản năng quay đầu lại, tất cả mọi người đều bị dọa đến mức run rẩy, có người nhát gan thậm chí còn lùi về phía sau hai bước.

Lục Tân đang cõng túi, từ cửa sổ bò vào, tò mò nhìn bọn họ.

"Tiểu Lục... Anh Tiểu Lục..."

Phó tổng giám đốc Tiêu run rẩy chào, tựa hồ còn quên Lục Tân đang trèo lên tường chào hỏi mình.

"Hả? Sao mọi người lạ thế. . .”

Lục Tân cảm thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn hành lang phía trước và biểu cảm kỳ quái của mọi người.

Nhưng đối mặt với đôi mắt của anh, những người này lập tức giả vờ như không có gì rồi rời đi, không ai dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cho đến khi không nhìn thấy anh nữa thì mới đau lòng, chua chát, lén lút nhìn qua các vị trí khác nhau.

Vì sao bọn họ đều nhìn mình khó chịu như vậy?

"Anh Tiểu Lục, anh Tiểu Lục...”

"Cô gái vừa rồi là ai?"

Đám người phó tổng Tiêu lúc này phản ứng lại, vội vàng vây quanh Lục Tân, ánh mắt rất thân thiết.

Liên quan đến cô gái, ngay cả sự bí ẩn của ô nhiễm, cũng gạt sang một bên.

Họ vội vàng hỏi: "Người đang ôm anh?"

"Cô gái?"

Lục Tân giật mình mới ý thức được họ vừa mới nhìn thấy Oa Oa.

Anh lắc đầu, nói: "Cái này không quan trọng, quan trọng là..."

Anh dừng lại, nghĩ đến thân phận của mình, muốn bảo Tiểu Mạnh đưa hai mươi vạn nhưng còn ngượng ngùng. Anh nhìn thật sâu vào phó tổng giám đốc Tiêu một cái, phát hiện anh ta cũng không yên lòng, cảm thấy đây không phải những lời quan trọng...

Vì thế anh nhìn Tiểu Mạnh nói: "Thế nào?"

"Cái này do cậu đề xuất, sự kiện ô nhiễm đặc thù, tôi đã giúp cậu giải quyết, cậu cảm thấy, tôi xử lý thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận