Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 390: Phối hợp với đội trưởng đơn binh (2)

Trong một quảng trường vốn đã bị bao vây bởi những con quái vật và những con người đang hoảng loạn, một người đàn ông mặc áo khoác bình thường bằng vải bố lẳng lặng ngồi ở đây, hai tay ôm lấy cằm, từ từ chống cằm, hai mắt nhắm nghiền, như thể đã yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, lấy anh ta làm trung tâm, một loại trường lực nào đó đang khuếch tán.

Hết người này đến người khác, những con người hay quái vật lao đến bên anh ta bỗng im lặng té ngã không tiếng động.

Đây giống như tử vong trường lực vậy, khi đến gần, liền sẽ ngã xuống, thậm chí không có cho người ta thời gian để phản ứng.

"Cậu bé, đừng sợ, ông già tôi nói thế nào, các cậu liền làm như thế đó, sẽ không có chuyện gì. . ."

Một nút giao ngã tư khác của đường chính.

Cô gái mặc đồng phục vũ trang màu đen, làm ra vẻ ông cụ non nói với những người đội đặc công có vẻ hơi lo lắng bên cạnh cô.

Sau đó, cô ấy từ từ nâng cánh tay của mình lên.

Tất cả những ai ở gần cô ấy đều cảm thấy như có những tia lửa yếu ớt lập lòe xung quanh.

Có vẻ như thế giới xung quanh đều đã trở thành loại màn hình hiển thị với các hình ảnh so le.

Khoảnh khắc tiếp theo, họ mở mắt sau cơn mê và ngạc nhiên khi thấy thế giới xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Những người xung quanh đang chạy loạn, truy đuổi và bày ra đủ loại thay đổi quái dị vừa rồi đều biến mất không thấy gì nữa.

Thay vào đó là một bầy thây ma loạng choạng, một số còn có đeo chiếc chốt an toàn trên đầu.

"Nổ súng đi, sử dụng đạn đặc biệt, nhưng chú ý tiết kiệm một chút. . ."

"Thanh lý theo cách này sẽ không gây áp lực tâm lý quá lớn cho các cậu, thậm chí còn có thể giải tỏa một chút ..."

Giọng nói đằng sau vang lên, có ai đó vô thức nhìn lại, đột nhiên hét lên sợ hãi.

Cô gái trông như một học sinh trung học đã không thấy nữa, đó là một ông chú có khuôn mặt tốt bụng đang nói chuyện với họ.
“Đùng, Đùng, Đùng !”

Bích Hổ mặc áo khoác đen đang đi trên bức tường của một tòa tiểu khu.

Hai tay gã đều cầm súng, tiêu sái mà trôi chảy quơ, mỗi phát gã bắn ra đều là một viên đạn plasma ánh sáng xanh chói mắt.

Loại đạn này đánh vào thân thể của yêu quái tinh thần, lập tức sẽ nổ thành hồ quang điện kinh người, trực tiếp nhấn chìm con quái vật.

Sau một thời gian dài, tất cả những gì còn lại là một cái xác đã bị cháy sém hoàn toàn.

"Thật là nguy hiểm, thật là nguy hiểm. . ."

"A, tôi muốn chết. . ."

"Ể, không phải tôi chết, mà là hắn ta. . ."

Bích Hổ trong miệng hét lên, bắn càng lúc càng nhanh và đồng thời than thở trong kênh:

"Linda, Linda thân yêu của tôi, tôi đã liều mạng vì tương lai của chúng ta."

"Vì vậy, trong hoàn cảnh mà tôi có thể chết bất cứ lúc nào, cô có thể thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của tôi..."

"Chuyện gì đã xảy ra chuyện gì với đứa trẻ hơn hai mươi tuổi của anh?"

"Con là con, chẳng lẽ cô không muốn để tôi nuôi sao?"

Trong kênh nói chuyện, truyền đến giọng nói lạnh lùng của Thiết Thúy: "Ngoài ra, nếu anh đã đối phó với những người dị biến trong khu vực tương ứng, thì anh nên cân nhắc đến khách sạn Đông Hải để hỗ trợ đơn binh chấp hành nhiệm vụ. Theo thông tin nhiệm vụ bên tôi, người thực hiện chính nhiệm vụ cấp S dọn sạch người năng lực thể tinh thần của Hải Thần Quốc chủ yếu là đơn binh, còn anh và Oa Oa đều là thành viên trong tiểu đội của anh ta... "

". . . Anh thậm chí còn là phó đội trưởng?"

"Trách, Oa Oa cũng chỉ là thành viên bình thường."

"Phối hợp đơn binh?"

Bích Hổ nghe Thiết Thúy nói, cũng rõ ràng đã nghiêm túc hơn một chút, nói: "Việc này tôi có kinh nghiệm."

"Nhất định phải cẩn thận. . ."

Thiết Thúy không ngờ gã vui vẻ đồng ý như vậy, trong lòng có chút chột dạ, nhưng sau khi nhắc nhở, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời.

Một lát sau, cô mới không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Anh ở đâu?"

"Tôi đã dọn sạch tạp binh, đang nghỉ ngơi tại chỗ."

Bích Hổ nghiêm túc nói: "Lần trước tôi làm nhiệm vụ cùng với đội trưởng đơn, tôi chính là phối hợp với anh ta như vậy đó."

Thiết Thúy: ". . ."

"Oa Oa, hiện tại không cô cần ra tay, đúng vậy, cứ ngồi đó tiếp tục theo dõi đơn binh là được..."

Trần Tinh an ủi Oa Oa.

Lúc này, cô đang ngồi ở trong xe, lặng lẽ nhìn về hướng khách sạn Đông Hải qua lớp kính ở cửa sau.

Bởi vì cách lớp kính, cộng thêm việc không ai dám nhìn vào khuôn mặt của Oa Oa một cách nghiêm túc, cho nên không ai biết nếu cô bé thực sự có thể nhìn thấy được gì. Chỉ có thể nhận thấy rằng cô bé gần như dán vào tấm kính, cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng nghiêng đầu.

Trần Tinh khẽ thở dài, báo cáo với Tô tiên sinh và những người khác: "Việc thanh lý quái vật tinh thần diễn ra suôn sẻ. Mặc dù số lượng quái vật tinh thần này rất nhiều, nhưng phần lớn đều là tinh thần lượng cấp tương đối thấp, cho dù cao nhất, thì cũng có không đến một nghìn. Thêm vào đó là công tác phong tỏa của chúng ta đã được thực hiện khá tốt nên chúng ta nắm chắc sẽ không để chúng đột nhập vào khu vực ngoài phạm vi 3000 mét. "

"Điều duy nhất đáng lo là..."

Cô liếc nhìn về hướng khách sạn Đông Hải.

Đó là đơn binh đang thanh lý sứ đồ áo đỏ, cô ấy không biết làm thế nào để thanh lý một con quái vật tinh thần có lượng cấp mấy vạn.

“Sứ đồ áo đỏ không cần lo lắng.”

Giáo sư Bạch liếc nhìn Oa Oa ở bên cạnh nói: "Nếu như đơn binh gặp nguy hiểm, lúc này Oa Oa sẽ không an tĩnh như vậy."

Tô tiên sinh cảm thán nói: "Tôi rất muốn xem cụ thể anh ấy đã làm như thế nào..."

Bộ trưởng Thẩm đột nhiên có chút khẩn trương, trầm giọng nói: "Tuyệt đối không được."

“Được thôi…”

Tô tiên sinh đành phải đồng ý, suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra điều gì, trên mặt lộ ra cười lạnh, nói: "Vậy thì giúp tôi kết nối với lão hạm trưởng của Hải Thần Quốc, phải cho tôi xem được bộ dáng của hắn, tôi muốn hỏi lão tiên sinh này đàng hoàng ..."

"Con mẹ nó thực sự nghĩ Thanh Cảng của tôi là một tờ giấy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận