Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1555: Ba chiếc khinh khí cầu màu đỏ (1)

Cảnh tượng này bất thình lình làm kinh ngạc rất nhiều người, khiến cho bọn họ ngây cả người, thậm chí là cả gã hề.

Bởi vì chính bọn họ cũng có chút hiểu biết.

Phương diện tinh thần có thể làm được rất nhiều thứ, khiến cho con người ta nhìn thấy rất nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi, vượt quá khả năng của loài người.

Nhưng điểm mấu chốt chính là, tòa nhà cũ này là vật thật.

Tòa nhà cũ vừa rồi bị tàn phá là vật thật, bây giờ một lần nữa trở lại là tòa nhà cũ hoàn chính, cũng là một sự tồn tại chân thật.

Mà thứ chân thật thì sao có thể tùy ý biến đổi chứ?

Nụ cười trên khuôn mặt của gã hề bỗng nhiên cũng trở nên mất tự nhiên một chút, gã buông lỏng tay một cái, một chiếc khinh khí cầu bay lên.

Mà đoàn nhân viên công tác của đội quân Mã Hí cũng trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn đỉnh tòa nhà cũ kia, một hồi lâu sau mới mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía người chủ trì, cũng chính là gã hề, thấp giọng lên tiếng: “Nếu như mà người này nhận lời đi theo chúng ta biểu diễn ma thuật…”

“Có thể hot không?”

Trong ánh mắt kinh hoàng của bọn họ, Lục Tân đừng ở dưới mặt trăng máu nhẹ nhàng gật đầu.

Vì vậy, bên trong tòa nhà cũ, tất cả các cửa sổ bỗng nhiên đồng thời mở ra vô số những quái dị điên cuồng từ bên trong xông ra ngoài.

Lấy thị giác của người bình thường mà nhìn, vốn dĩ không thể nào phân biệt được có bao nhiêu con quái vật, cùng với những thứ vọt ra khỏi cửa sổ vào thời điểm đó, còn có từng mảnh sức mạnh tinh thần mơ hồ lao về bốn phương tám hướng, giống như một tấm lưới khổng lồ, ập xuống giữa, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh lại…

Một khắc sau đó, tất cả sức mạnh tinh thần được thu hồi về tòa nhà cũ.

Tiếng nhai nuốt tham lam vang lên, giống như tiếng vang của một bữa tối khoái khẩu vậy.

Những quái vật xung quanh đó ngay tức khắc trở nên sạch bong, ngay cả những cây mây mà dây gai màu vô cùng sống động cũng đều đã biến mất.

“Cộp cộp cộp…”

Cũng vào khoảnh khắc mà toàn bộ những quái vật quanh đó biến mất, quân đoàn bạo chúa trơ trọi trên bãi đất trống cũng đã lộ ra dáng vẻ thực sự của bọn chúng.

Trước đây hơi thở trên thân thể của Lục Tân đã từng khiến cho tất cả bọn chúng bỏ trốn.

Nhưng hiện tại, phóng xạ tinh thần trên người Lục Tân dường như lại khiến cho bọn chúng mơ màng.

Nhưng hơi thở ấy vẫn khắc chế bọn chúng, chẳng qua lúc này đã mang đến cho bọn chúng một loại cảm giác thích ứng nhiều hơn mà thôi.

Lục Tân đã chú ý đến bọn chúng, vì vậy anh lại nhẹ nhàng chỉ tay một cái.

Những hạt màu đen lại rung động một lần nữa.

Một khắc sau, toàn bộ đám quái vật của quân đoàn bạo chúa đều đồng thời vùng vẫy ngã xuống mặt đất những những quân cờ đô mi nô , liều mạng gào thét, sau đó từng tia từng sợi dây màu đen tuôn ra ngoài từ thân thể của bọn chúng, biến thành những hạt màu đen.

Vào thời điểm những hạt màu đen rời khỏi thân thể của bọn chúng, thân thể của bọn chúng cũng nhanh chóng trở nên khô héo, thậm chí còn thối rữa.

Mà tất cả những hạt màu đen cùng lúc đó cũng xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Lục Tân, nhẹ nhàng xoay tròn, giống như một cơn lốc xoáy nhỏ.

Rất khó để tưởng tượng nhiều hạt màu đen đến như thế tập trung lại ở trong lòng bàn tay của anh lại nhỏ thành một đoàn như vậy.

“Soạt…”

Vào thời điểm Lục Tân làm những chuyện này, quân bài Át bích màu đen trong tay của gã giáo chủ áo bên kia bất thình lình tan vỡ thành trăm mảnh.

Hơn nữa sự tan vỡ này cũng không phải là trạng thái như bị xét nát hay là bị cháy vụn.

Mà là loại trạng thái cứ như thế bất thình lình phân tách ra, hơn nữa còn đặc biệt bị phân tách hoàn toàn, biến thành từng mảnh từng mảnh nhỏ như hạt cát vậy.

Lòng bàn tay của ông ta bỗng nhiên cũng tràn ra máu tươi, bàn tay như bị xé rách.

Những lá bài khác trong lòng bàn tay ông ta nhất thời cũng không cầm chắc được, rơi lả tả xuống mặt đất, thành một đống lộn xộn.

Lúc này ông ta mới hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Lục Tân lúc này đã xuất hiện sự rúng động.

Lục Tân cũng nhận ra sự thay đổi này, trên khuôn mặt anh bỗng nhiên lộ ra nụ cười.

“Vui không?”

Vèo vèo vèo…

Sắc mặt của giáo chủ áo đen đã trở nên vô cùng kìm nén, bờ môi khẽ run, dường như muốn nói ra điều gì đó, nhưng lại không thể thốt ra khỏi miệng được.

Mà vào lúc này, thân thể to lớn khổng lồ của con nhuyễn trùng to lớn bên kia chợt bắt đầu co rút lại.

Làn da xù xì của nó ma sát với mặt đất thô ráp, phát ra những thanh âm khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như đang cố gắng cách xa Lục Tân một chút…

“Sao mà tao lại quên mất mày cơ chứ?”

Lục Tân bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn nhuyễn trùng vực sâu một cái.

Sau đó những hạt màu đen trong tay anh bỗng nhiên nhào ra ngoài, tất cả đồng thời bay đi, đi cùng với đó còn có bảy bóng người màu đen vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, đây chính là bảy bóng đen xuất hiện bên cạnh anh từ lúc đầu khi mà anh giết chết 7 con trong quân đoàn bạo chúa.

Những cái bóng này cũng không hề dung dung nhập vào trong những hạt màu đen bên trong thân thể của anh, chỉ lưu lại những bóng người màu đen mơ hồ bên cạnh anh.

Giống như những con rối của Lục Tân vậy, bám thật chặt theo anh.

Vào khoảnh khắc Lục Tân nhìn về phía nhuyễn trùng vực sâu, những bóng đen này cũng đồng loạt lao về phía nhuyễn trùng màu đen.

Sau đó chúng bão hòa với những hạt màu đen hình cơn lốc nhỏ vừa mới rời khỏi bàn tay của Lục Tân lúc nãy, ập xuống, bao phủ lên thân thể của con nhuyễn trùng vực sâu kia, từng tia từng luồng kề sát bên người nó, trong lúc nhất thời thân thể của con nhuyễn trùng màu đen cảm nhận được sự nặng nề khủng bố, thân thể theo đó mà đổ sập xuống mặt đất.

Bên ngoài thân thể của nó bắt đầu xuất hiện từng cái miệng to, bắt đầu liều mạng cắn nuốt.

Những nơi tiếp xúc với những hạt màu đen trên thân thể của nó bắt đầu bị phá hủy từng chút một, sau đó biến mất.

Mà những cái miệng trên người nó thế mà lại bắt đầu cắn nuốt những hạt màu đen, đây là một cảnh tượng quái dị đến mức có thể khiến cho da đầu của người ta tê dại.

Nhưng cho dù là thế nào, ở bề ngoài con nhuyễn trùng này cũng đã bất ngờ hiển hiện ra sự tự tin đối mặt với những hạt màu đen.

Thậm chí ở trong sự đối mặt này, bên ngoài thân thể của con nhuyễn trùng màu đen cũng đã bắt đầu có một số nơi mà những hạt màu đen không thể bao phủ hết được đang nứt từng tấc từng tấc ra, mà những mảnh vụn nứt ra này lại hóa thành những con nhuyễn trùng tí hon, nhanh chóng chui xuống dưới đất.

Cuối cùng cho dù coi như nó không thể sánh lại được với những hạt màu đen thứ cấp này, nhưng nó vẫn có sức mạnh để chống đỡ.

Hơn nữa, cho dù cuối cùng có thua mất, nó vẫn có đầy khả năng khiến cho một phần nào đó của bản thân chạy trốn.

Tránh khỏi trường hợp bản thân bị giết chết.

Loạt soạt…

Nhưng đồng thời vào lúc con nhuyễn trùng này đang giãy giụa, Lục Tân khẽ cau mày, nhìn lòng bàn tay của chính mình.

Sau đó anh bất thình lình sải bước về phía trước.

Những hạt màu đen xung quanh dường như có sinh mệnh của chính mình vậy, chúng nhanh chóng bám theo thân thể của anh, cũng bao trùm lấy thân thể của anh ở bên trong.

Một khắc sau, thân thể của anh lập tức biến thành những hạt mịn màu đen, sau đó nhanh chóng tiêu tán ở trong không khí.

Cùng lúc đó, bên ngoài thân thể của con nhuyễn trùng lại có một đám hạt màu đen tụ lại, hóa thành hình một người.

Sau đó những hạt vật chất màu đen rút đi, thân thể của Lục Tân cũng xuất hiện.

Đó cũng chỉ là biểu hiện của tầng diện tinh thần vô cùng thông thường của một người, chẳng qua chỉ là được di chuyển đến một vị trí khác mà thôi.

Người có năng lực hệ vực sâu làm chuyện này thực sự dễ như trở bàn tay.

Mỗi một lần mở cánh cửa của Hạ Trùng, vị trí di chuyển còn xa hơn so với Lục Tân rất nhiều.

Nhưng ngày hôm nay, ở ngay thời khắc này, những động tác của Lục Tân lại khiến cho những người xung quanh ở đây kích động đến mức thân thể phát run.

“Sức mạnh tinh thần còn có thể ảnh hưởng đến trọng tố thân thể trong tầng diện thực tế sao?”

Tiến sĩ An thở dồn dập, trái tim giống như đang bị nện một quyền nặng nề, không biết bản thân lúc này nên kinh hoàng hay là nên kích động.

Nhà ảo thuật cũng nắm chặt lấy gã hề: “Anh nhìn đi, anh nhìn mà xem, ngay cả việc mở cửa mà cậu ấy cũng học được…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận