Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1043: Va chạm thử với tôi một chút? (2)

Qua thật lâu sau, giọng nói trong điện thoại mới đột nhiên cao vút lên, ngay cả bác sĩ băng bó cũng có thể nghe được vài từ.

“Chỉ có điểm này, chúng ta không có cách nào nhượng bộ!”

Vẻ mặt của cô Tôn vô cùng bất đắc dĩ: “Vậy bây giờ chúng ta có thể làm cái gì được đây?”

“Cháu nghi ngờ rằng, dù cho chúng ta có triệu tập quân đội đến tiến hành bắt giữ đối với người như anh ta, cũng chỉ là vô ích mà thôi…”

“Chờ một chút đi…”

Giọng nói trong điện thoại kia trầm mặc một lúc lâu sau mới vang lên, nói: “Chúng ta cũng không phải không có để lại con át chủ bài đáng để sử dụng trong những thời điểm quan trọng, huống hồ cháu cũng biết, cháu cũng không phải là người có năng lực mạnh mẽ nhất trong gia tộc. Mà điều càng quan trọng hơn đó chính là, hiện tại thành phố Hắc Chiểu, cũng không phải chỉ có người có năng lực của Thanh Cảng, mà còn có vô số người ôm dã tâm cùng tham vọng, ẩn nấp ở trong thành phố của chúng ta.”

“Mỗi người đều muốn có được một cái gì đó ở thành phố Hắc Chiểu của chúng ta.”

“Nhưng tuyệt đối không có người thứ hai nào giống như cậu ta cả, vậy mà lại muốn trực tiếp phá hủy đi căn cơ của thành phố Hắc Chiểu chúng ta.”

Vào thời điểm cô Tôn lợi dùng thời gian băng bó mà gọi điện thoại này, cũng có rất nhiều nghị viên phòng Hành chính của thành phố Hắc Chiểu nhân cơ hội rời khỏi phòng hội nghị, cũng thông qua các loại phương thức mà liên lạc với thế giới bên ngoài, nhanh chóng báo cáo mọi chuyện xảy ra ở trong phòng hội nghị, cũng dẫn tới sự kinh ngạc và trầm tư của các thế lực lớn không giống nhau, sau đó thì trước sau đưa ra ý kiến, cuối cùng cũng có thể thống nhất được một ý kiến cuối cùng.

“Một người có năng lực mạnh mẽ đến như vậy, sao có thể là người mà một lão già lưu manh ở tầng chót của xã hội có thể bồi dưỡng nổi chứ?”

“Không cần nghi ngờ nữa, nhất định là có liên quan đến Thanh Cảng rồi.”

“Nếu như Thanh Cảng muốn phân chia lợi ích với thành phố Hắc Chiểu, chúng ta cũng đồng ý bỏ ra phần lớn lợi ích cho bọn họ……”

“Nhưng nếu như Thanh Cảng muốn hủy diệt thành phố này, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể đồng ý.”

“Nếu tâm ý của bọn họ đã quyết, vậy cũng không cần nói nhiều nữa……”

“Có lẽ chúng ta cần ở dưới tình huống không cần phải hoàn toàn xé rách mặt mũi, va chạm thử với anh ta một chút……”

“Đồng chí Lục, cậu…”

Lúc này ở bên trong phòng hội nghị, sau khi nghe Lục Tân nói dứt lời, Hàn Băng và Hồng Xà đều cùng rơi vào trong sự suy tư, kinh ngạc.

Hồng Xà là có chút không rõ ý của Lục Tân cho lắm, năng lực cô ấy có hạn, không có cách nào suy xét đến cách áp dụng năng lực ở mặt cao cấp như vậy.

Hàn Băng thì rõ ràng quan tâm đến thái độ mà Lục Tân thể hiện ra thông qua những lời nói vừa rồi hơn.

Thậm chí sâu trong thâm tâm của cô ấy còn bi ai mà phát hiện, từ một lần nào đó mà nói, bản thân cô ấy cũng cũng cảm giác được Lục Tân càng ngày càng có “Chính kiến”, lại trong một khoảnh khắc nào đó, cô ấy thậm chí còn cảm giác được Lục Tân đã hoàn toàn mất khống chế, lại nhìn về Lục Tân ở trước mắt cô ấy, dường như đã biến trở lại thành “đồng chí Lục” mà cô ấy vốn dĩ từng biết, mà đến hiện giờ, một Lục Tân mà rõ ràng là cô ấy quen thuộc nhất, giờ lại đưa ra một vấn đề mà hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ấy…

Chẳng lẽ bản thân cô mãi mãi cũng không thể hiểu được đồng chí Lục hay sao?

Nhưng cũng vào lúc mà các cô đang cố gắng suy tư, nghĩ xem nên trả lời Lục Tân như thế nào, chỉ thấy Lục Tân vốn cũng đang cực kỳ nghiêm túc suy tư, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua về phía cửa ra vào, oán trách mà nói: “Em cứ chui ra chui vô suốt làm gì thế?”

Lần này thì thực sự khiến cho Hàn Băng và Hồng Xà giật nảy mình.

Đón lấy ánh mắt của các cô, Lục Tân mới kịp phản ứng lại đây, che giấu mà cười nói: “Không có gì, sau khi tôi rời khỏi phòng hội nghị, mấy nhân viên phòng Hành chính của thành phố Hắc Chiểu Hành kia dường như là vô cùng bận rộn, cả một đám đều chạy đi ra ngoài gọi điện thoại cho người khác, có người thì đoán thân phận của tôi, có người thì đang đoán thái độ của Đàn Gia, có phải đại diện cho thái độ của Thanh Cảng hay không, còn có người thì đang thương lượng cách giải quyết……”

Những lời này đều là em gái vừa mới nói cho anh.

Vừa rồi cô đã vòng đi vòng lại qua hầu hết những văn phòng của tòa nhà này mà nghe lén người khác trò chuyện.

Bởi vì quá nhiều lần bò qua bò lại thông báo cuộc hội thoại, em gái cứ vèo vèo xuyên qua xuyên lại, mắt của Lục Tân cũng hoa cả lên.

Không hiểu sao mà hiện tại dường như em gái có chút quá chủ động…

“Đây là điều tất nhiên.”

Hàn Băng cũng không có bận tâm về chuyện Lục Tân nói chuyện với người vô hình cho lắm, mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Lục Tân: “Không phải là đồng chí Lục cho rằng, những người tới chi viện cho thành phố Hắc Chiểu cũng chỉ có người của Thanh Cảng, cùng với toàn bộ người những có năng lực bị tiêu diệt của thành phố Trường Hồ đấy chứ?”

“Tôi nghi ngờ, ít nhất cũng phải có bảy tám thể lực bị hấp dẫn với chuyện của thành phố Hắc Chiểu lần này.”

“Bọn họ có lẽ là đang quan sát, có lẽ là đang chờ đợi thời cơ, chỉ là chúng ta đã xử lý chuyện nguồn lây nhiễm này quá nhanh mà thôi.”

“Hiện giờ thành phố Hắc Chiểu như rắn mất đầu, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

“Cho nên…”

Cô ấy có chút bất đắc dĩ mà nói: “Nếu chúng ta thật sự muốn hoàn toàn thanh trừ ô nhiễm của thành phố Hắc Chiểu, bọn họ cũng nhất định sẽ không thôi đâu.”

Khi cô ấy nói ra những lời này, Lục Tân cũng đang hơi nghiêng nghiêng đôi tai lắng nghe.

Ở trong mắt của Hàn Băng và Hồng Xà, dáng vẻ của anh thoạt nhìn thì là như đang muốn nghe tiếng gió vậy.

Sau đó anh gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Nói dứt lời, anh cũng kết thúc suy tư của bản thân, chậm rãi đứng lên, phảng phất như đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hàn Băng lập tức quan tâm nói: “Đồng chí Lục, anh đây là…”

“Đến phòng hội nghị kia nhìn thử một chút.”

Lục Tân vừa đi ra bên ngoài, vừa nhẹ giọng giải thích: “Nếu như có thể làm nên chuyện, lại không trái pháp luật, vậy tất nhiên là phải thử một lần…”

“Mặt khác, hiện tại tôi cũng cảm thấy rất hứng thú…”

Nói xong, trên khuôn mặt anh còn không khỏi nở ra một nụ cười, nói: “Bọn họ định cùng tôi… va chạm thử một chút?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận