Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 355: Tin tôi hay không (1)

Lục Tân rất bình tĩnh nói ra những lời nói này, thậm chí còn có vẻ hơi dịu dàng.

Nói xong những lời này, anh lẳng lặng dựa vào chỗ tựa lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về đám người phía trước.

Trong đám người có rất nhiều quái vật, lần lượt có từng gương mặt quỷ dị.

Chúng nó nhìn đám người hỗn loạn trước mắt, lộ ra nụ cười vui vẻ; một số theo từng người bị bắt giữ, hô hào vui sướng khi người gặp họa; cũng có lộ ra biểu tình cảnh giác, đang lén lút trốn vào một ít góc khuất; còn có một số giống như đã phát hiện ngọn nguồn của những mối uy hiếp này đến từ đâu, vươn cổ, ném ánh mắt âm trầm về chỗ của Lục Tân.

Nhưng vào lúc này, Lục Tân lười để ý đến chúng nó.

Loại tâm tình vô cùng phức tạp này chính là một loại cảm xúc không có vui buồn, thậm chí cũng không có lên xuống.

Anh chỉ nhìn đang cảnh tượng kỳ quái trước mắt, giống như không thèm đếm xỉa tới.

Trần Tinh nhìn gương mặt có chút tiều tụy của Lục Tân, trong lòng có cảm giác cực kỳ phức tạp.

Lúc ban đầu cô ta đến nói với Lục Tân về vấn đề này là do có chút lo lắng.

Cô ta lo lắng loại thái độ không tín nhiệm này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến cảm xúc của Lục Tân.

Nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Lục Tân, cô ta bỗng nhiên nhận ra mình đã nghĩ sai rồi.

Lục Tân căn bản không quan tâm đến việc cô ta hay là những người khác có tin hay không.

Phát hiện này khiến hai mắt của cô ta hơi híp lại, cô ta bỗng nhiên xoay người, sải bước về phía trước.

Giày cao gót sắc bén dưới chân bị cô ta dẫm ra một loại âm thanh vừa thanh thúy mà lại sắc bén.

Hướng cô ta đi là vỉa hè cách đó không xa, có một thanh niên cầm máy ảnh kỹ thuật số quay chụp hình ảnh bắt giữ, vừa chụp hắn còn vừa hét lớn linh tinh “Ta địt.” “Lại có chuyện gì nữa” “Thật sự thú vị” “Sở hành chính lại bị gây sự”.

Bất luận nhìn từ góc độ nào thì hắn cũng vô cùng bình thường.

Trần Tinh mượn tinh thần lực của mình, cũng không có cách nào cảm ứng được sự dao động khác thường của nhiệm vụ trên người hắn.

Nhưng Lục Tân lại rõ ràng chỉ ra hắn có vấn đề.

Đây là vấn đề mấu chốt.

Vì vậy, Trần Tinh không cảm xúc đi tới chỗ người thanh niên này, ngay từ đầu thanh niên còn chưa phát hiện, thậm chí có chút hưng phấn nhắm camera về phía Trần Tinh đang đi tới, nhìn dáng người giật gân của cô ta, miệng theo bản năng há to ra:

“Ái chà, cô gái này……”

Nhưng lời còn chưa nói xong, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một nắm đấm trực tiếp xuất hiện trên màn hình của camera, cũng nhanh chóng biến lớn.

“Bình!”

Camera bị Trần Tinh đập nát, người thanh niên cũng bị một quyền của cô ta đấm ngã.

Thanh niên đầy mũi là máu giãy giụa muốn bò dậy, Trần Tinh đã bắt lấy cổ áo của hắn, kéo hắn lên.

Con ngươi trong mắt biến thành màu đỏ như máu:

“Tuy tôi vừa mới đánh anh, nhưng anh hẳn là có thể nghe giọng nói của tôi rất ôn nhu…”

“… Đúng vậy, không cần để ý đến những chi tiết đó, hiện tại tôi dùng chính là một loại giọng điệu ôn nhu!”

“Tôi ôn nhu với anh là bởi vì tôi thích anh…”

“Cả đời anh chỉ có một cơ hội được tôi thích, cho nên anh có phải nên thành thật với tôi hay không?”

Biểu tình trên mặt thanh niên từ hoảng sợ chuyển sang dáng vẻ đầy dục vọng, rồi lại chuyển sang biểu tình cam tâm tình nguyện đào tim móc phổi.

Hắn dùng sức gật đầu: “Tôi thề, tôi lừa gạt tiền tiêu vặt của ba mẹ cũng sẽ không lừa em.”

“Rất tốt…”

Trần Tinh nhẹ giọng nói: “Tôi nghe nói bây giờ người trong thành đều thích chơi một thứ cầu nguyện…”

“Sao tôi lại không biết…”

Trên mặt người thanh niên lộ vẻ mờ mịt, lẩm bẩm nói.

Lông mày Trần Tinh lập tức nhíu lại, chậm rãi, ôn nhu nói: “Anh nghĩ lại xem, đào một ít ký ức ở tầng sâu…”

“Bây giờ anh cần dùng những bí mật không muốn để người khác biết này, làm niềm vui cho tôi…”

Lông mày của người thanh niên nhíu chặt, sau một lúc lâu, hắn chợt sáng mắt, kêu lên: “Tôi không biết cầu nguyện gì, nhưng tôi biết có một trò chơi nguyền rủa, bất luận em ghét ai, chỉ cần nguyền rủa hắn, hắn nhất định sẽ gặp xui xẻo.”

“Ha ha, đây là sự thật.”

“Lúc trước tôi nguyền rủa bà cụ cách vách, bởi vì bà ta luôn khiếu nại âm thanh khi tôi xem phim quá cao…”

“Tôi không biết sự thật hay là trùng hợp, một tuần sau bà ta liền bị ngã gãy chân…”

Đồng tử Trần Tinh hơi ngưng lại, hai vành trăng đỏ giống như biến thành một chấm màu đỏ nho nhỏ.

“Tất cả người bị bọn họ bắt, cho tới bây giờ, thông qua bất kỳ phương pháp kiểm tra đo lường nào, đều không phát hiện trên người bọn họ có cái gì khác thường.”

“Mặc dù có một số cuộc thẩm vấn bất ngờ, cùng với công văn giải thích của Bộ phận thông quan đặc biệt, cũng chỉ nói lên rằng bọn họ đã từng điều tra được những trường hợp có liên quan với danh hiệu "số 124, sự kiện cầu nguyện thần bí”. Và chứng thực quả thật đã có vài người tiếp xúc với loại sự tình này.”

“Nhưng so với chứng cứ mà bọn họ đưa ra, chuyện bọn họ cần làm, muốn bắt người, tất cả đều vượt qua giới hạn của bọn họ.”

“Ở một mức độ nào đó, tất cả những chuyện mà các cô ấy làm, đều dựa vào một vị có năng lực phỏng đoán.”

“Hồ sơ của vị người có năng lực đó có cấp bậc rất cao, nhưng trước khi hồ sơ của hắn bị nâng cao, tôi đã chú ý đến hắn.”

“Hắn đến từ Thành phố vệ tinh số 2, bị nghi ngờ mắc chứng chướng ngại đa nhân cách, thậm chí là hoang tưởng ở một mức độ nhất định.”

“Đối với hắn mà nói, chuyện có thể nhìn thấy quái vật tinh thần, cũng không có số liệu thực nghiệm tương quan thật sự có thể chứng minh.”

“Cho nên, tôi cho rằng chúng ta không có cách nào để tin một người giải thích như vậy…”

“Cho dù chúng ta tin, cũng rất khó thuyết phục vài vị tiên sinh của thành Thanh Cảng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận