Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 141: Quái vật méo mó (1)

Lúc trước, trong thời gian huấn luyện Lục Tân đã từng học.

Về bản chất thì nguồn lây nhiễm và người có năng lực đều giống nhau.

Chỉ khác ở chỗ, người có năng lực có thể khống chế được năng lực của mình, còn nguồn lây nhiễm thì sẽ không thể khống chế mà chỉ phóng ra ngoài. Cũng bởi vậy, nếu xảy ra một vài thay đổi, thì so với nguồn lây nhiễm mà nói, người có năng lực thường sẽ có thể khống chế, hoặc là hạn chế được năng lực của mình.

Ví dụ như người có năng lực hệ Người Nhện, bọn họ có thể dễ dàng uốn dẻo cơ thể, làm được rất nhiều hành động người thường không thể làm.

Nhưng bây giờ, Lục Tân nhìn thấy em gái dùng năng lực của cô để loại trừ con quái vật tinh thần kia.

Đây không phải năng lực của người tinh thần biến dị.

Đây là một loại ô nhiễm.

Khi phần méo mó trên cơ thể con quái vật càng lúc càng lan rộng, thì động tác của nó cũng đã bị ảnh hưởng.

Dường như nó đã cảm nhận được sợ hãi, bắt đầu không ngừng uốn éo cơ thể.

Hai bên sườn của cơ thể to mọng có vô số khuôn mặt người kéo dãn ra, sau đó hình thành những cái cột thô to.

Những cái cột tiếp tục vươn dài ra ngoài, sinh ra năm ngón tay, rồi trở thành một cánh tay dài chừng năm mét.

Nó vung hai cánh tay về phía trước, chộp về phía Lục Tân.

Có điều cơ thể nó quá to lớn, động tác của nó trong mắt Lục Tân quả thật là cực kỳ chậm chạp.

Lục Tân sử dụng cả tay lẫn chân dẫm lên các khuôn mặt người, nhanh nhẹn bò qua người nó. Cơ thể của anh có thể đổi chiều hoặc là uốn éo không tuân theo bất kỳ quy tắc vật lý và giới hạn nào của người bình thường, lanh lẹ tránh né những cú túm hoặc đánh trả của con quái vật tinh thần này.

Trong quá trình này, vì anh không cách nào đi qua được một nơi bên ngoài con quái vật, rồi lại không thể đứng yên tại chỗ quá lâu, cho nên không thể nào gây tổn thương đến những phần khác của con quái vật. Nhưng những chỗ đã bị em gái làm méo mó lúc trước lại tiếp tục lan rộng, phần méo mó đã càng lúc càng lớn, dần dần bao trùm một nửa cơ thể của con quái vật tinh thần này, cũng khiến cho nó càng lúc càng bị ảnh hưởng mạnh.

Động tác bắt đầu có vẻ không nhịp nhàng, hành động cũng bị chậm lại, giống như bị đóng đinh ở trên mặt đất.

Mà dường như thay đổi này đã khiến con quái vật nảy sinh một cảm xúc sợ hãi nào đó, những gương mặt còn có thể cử động mà chưa bị méo mó trên cơ thể nó đồng thời xuất hiện biểu cảm đau khổ và hoảng sợ, há to miệng ra như đang khóc rống lên.

Tiếng khóc này làm xung quanh trở nên ồn ào hỗn loạn, không khí trở nên vặn vẹo, giống như có một dòng điện đang chạy xẹt qua.

Khi “dòng điện” này xông vào bên trong Lục Tân, anh có cảm giác giống như có vô số kim nhọn chui vào trong não mình, ra sức đâm vào nó.

Nhưng khuôn mặt anh lại trở nên vui vẻ, dường như muốn vỗ tay.

“Bốp bốp...”

Cùng lúc đó, những nơi mất cân đối trên cơ thể con quái vật càng lúc càng nhiều, ảnh hưởng đến hành động của nó. Đột nhiên con quái vật đã đưa ra một hành động khiến mọi người không thể tin nổi, đó là nó dùng sức kéo dãn cả người mình ra, rồi phóng mạnh về phía trước.

Dưới sự giãy giụa của nó, phần cơ thể bị méo mó đã bị nó gắng gượng chặt đứt.

Mà tốc độ của nó cũng lập tức tăng nhanh, giống một con sâu nhợt nhạt mang cơ thể giống con người lao nhanh về phía phía trước.

Ở phía trước nó chính là đám cơ thể tinh thần vẫn chưa bị nó nuốt chửng.

Bây giờ, lực tinh thần bị nó cắn nuốt và lực tinh thần chưa bị nó cắn nuốt đã chia thành hai phần rõ ràng. Phần lực tinh thần bị cắn nuốt đã ngã khuỵu trên mặt đất, không còn hơi thở, sắc mặt cứng đờ. Còn phần lực tinh thần vẫn chưa bị cắn nuốt vẫn còn ngơ ngác đứng ngây ra nhìn tường thành, đôi mắt trống rỗng tựa như là rơm rạ chờ bị thu hoạch.

Không ngờ con quái vật tinh thần này lại vứt bỏ phần bị ô nhiễm của mình, chỉ vì để nhanh chóng cắn nuốt những người này.

Ở phía nó bò đến, xuất hiện một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu trắng đơn giản nhưng rất tinh tế.

Mẹ mỉm cười nhìn nó, dịu dàng giống như đang đón tiếp một vị khách được hoan nghênh.

Dù đã vứt bỏ một nửa cơ thể nhưng con quái vật mặt người này vẫn rất to lớn, các khuôn mặt trên người nó đồng loạt lộ ra vẻ sợ hãi. Khi đụng phải người phụ nữ xinh đẹp này, nó quay đầu trở về mà không hề nghĩ ngợi, dường như muốn lao về phía Lục Tân.

Chỉ là lúc nó quay đầu lại, đã nhìn thấy Lục Tân đang đứng trên đỉnh đầu một con quái vật thật lớn, mỉm cười nhìn nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận