Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 689: Rừng rậm người chết (1)

“Một số lượng lớn máy phát xạ đã bị phá hủy. Số lượng phá hủy đã đạt đến bốn mươi hai tổ, chẳng mấy chốc sẽ phá hủy được hơn một nửa.”

Xe tải tiếp tục lái về phía trước, trong giọng nói của nghiên cứu viên Vương Tùng cũng không che giấu nổi hưng phấn.

Lục Tân gật đầu, chiếc kính mắt anh đang đeo cũng có thể nhìn thấy mấy điểm đỏ đỏ trên bản đồ đang dần dần tan biến.

Xem ra, tất cả mọi người đều đang đem hết toàn lực của mình để đi phá hủy hết những chiếc máy phát xạ này.

Chỉ có điều, anh nghĩ bản thân mình vẫn cần phải đi khuyên nhủ nghiên cứu viên Vương Tùng một chút, mặc dù sự việc đang tiến triển hết sức thuận lợi nhưng anh ta cũng không cần tỏ ra hưng phấn như vậy.

Bởi vì, khi anh ta hưng phấn, máu chỗ cổ cứ phun ra khắp nơi, trông không khác gì một cái bình phun cho lắm.

Làm cho quần áo phía bên phải của anh cũng đều bị nhuộm đỏ…

Một bên đạp chân ga, coi xe tải như chiếc moto của anh mà lái thật nhanh, một bên thì cũng đang phân tâm để quan sát.

Nhìn tình hình số lượng máy phát xạ đã bị hủy cũng rất khả quan.

Thế nhưng, sau khi chú ý đến một điểm nhỏ, Lục Tân đã nhận ra được một vấn đề đáng sợ.

Tốc độ biến mất của những điểm đỏ kia đang ngày càng chậm.

Nhìn quỹ tích của những điểm đỏ đang tan biến kia, nếu xâu chuỗi lại sẽ có thể nhìn thấy chúng đều có quỹ tích khác nhau. Lý do khác nhau là do mỗi tiểu đội đều ở vị trí khác nhau. Lấy vị trí của anh đang đứng để nhìn những chấm đỏ của chiếc máy phát xạ đang bị hủy kia, như một tấm lưới tản ra. Nhưng dần dần, mấy chấm đỏ trên đường đều biến mất, lặng im không một tiếng động. Nếu như không chú ý quan sát, thậm chí còn không thể phát hiện mấy đường này đã lâu rồi không được kéo dài nữa.

Lục Tân hiểu rõ lý do xuất hiện tình huống này.

Đường dấu vết biến mất, rất đơn giản…là do những người làm chuyện này biến mất.

Vừa rồi, mọi người đi cùng nhau, đi đến từng chỗ rồi cùng nhau phá hủy những chiếc máy phát xạ này, nên tốc độ sẽ nhanh.

Nhưng bây giờ, trong vòng mười phút, số lượng máy phát xạ bị phá hủy chỉ dừng lại ở con số 3 cái, mà trong số 3 cái này, có hai cái là do chính anh phá hủy.

Điều này không thể nghi ngờ gì nữa, là do đối thủ đã bắt đầu âm thầm hành động.

Ngoại trừ trường vực đang bao phủ vùng hoang dã này, trong bóng tối, chắc chắn còn có địch nhân khác.

Sau khi phát hiện ra nguyên nhân chết của binh sĩ là do mọi người tự chém giết lẫn nhau, Lục Tân đã biết, chắc chắn có một kẻ địch đang âm thầm ẩn nấp ở đâu đó. Mặc dù không biết tên địch nhân này tồn tại dưới hình dạng gì, nhưng chắc chắn là một loại quái dị vô cùng mạnh mẽ.

Dù sao thì dưới tình huống không để lộ mặt, tên địch nhân đó cũng có khả năng làm cho một đội có hơn mười chiến sĩ vũ trang tinh anh tử vong một cách mơ hồ.

Nhưng điều kỳ lạ là, nơi mà những người chiến sĩ kia xảy ra chuyện lại cực kỳ xa nhau.

Có nơi cách nhau khoảng mấy chục dặm, nhưng nhìn qua thời gian xảy ra chuyện lại cực kỳ gần sát, thậm chí chênh nhau chỉ tầm một đến hai phút.

Đến tột cùng thì, lực lượng gì có thể làm cho những người họ biến mất một cách nhanh chóng như vậy?

Sắc mặt Lục Tân bình tĩnh, sâu lắng.

Bởi vì trên mảnh đất hoang dã này, không có trạm tín hiệu tương ứng, bọn họ cũng đã kéo ra khoảng cách, hối hả chạy ở bên trong, không cách nào thông báo kịp thời, anh không cách nào biết những đồng nghiệp kia gặp phải nguy hiểm gì, có lẽ những đồng nghiệp kia cũng không quan tâm, hiện tại mỗi người đều có chung mục tiêu, chính là phá hủy cái trường vực này, hành động đến khi không cách nào lại tiếp tục hành động mới thôi.

Hô. . .

Lục Tân thở ra một hơi, một bên tăng nhanh tốc độ xe tải, một bên lên tinh thần. Anh nóng lòng muốn phá hủy hơn một nửa máy phát xạ, đồng thời cũng biết, càng tiếp cận mục tiêu, đối thủ càng có khả năng xuất hiện.

Đối với đối thủ ẩn mình trong bóng tối này.

Lục Tân rất chờ mong.

Chít. . .

Lục Tân đang mượn lực lượng của em gái, lần này đã vượt quá cực hạn kỹ thuật của xe tải động cơ, có chút không chịu nổi gánh nặng mà phát ra âm thanh, ước chừng khổ người lớn như vậy, cũng chưa từng trải qua cảm giác bị người ta cho là xe máy mà tăng nhanh tốc độ.

Lục Tân mãnh liệt chuyển tay lái, bánh sau hướng về phía trước chà sát mặt đất, đem bùn lầy trên mặt đất gẩy ra đầu kênh mương.

Vài vị chiến sẽ ngồi trong khoang sau xe, hai tay dùng sức giữ chặt, thân thể ngồi thẳng tắp.

Nếu như không phải bọn họ đã không còn năng lực nôn mửa, thật sự không biết lúc này có phải đã phun ra hết rồi không.

Ngay phía trước, ước chừng một trăm mét có chín điểm vị trí. . .

Vương Tùng lớn tiếng hô hào, Lục Tân đã đẩy cửa xe, vọt ra ngoài.

Mượn năng lực của em gái, lúc này tốc độ anh nhanh như một con U Linh.

Trong nháy mắt, vọt vào hai bên đường, tiến vào sâu trong cỏ dại cao ngang eo, giống như cá lặn xuống biển sâu, biến mất không thấy bóng dáng.

Năm sáu giây trôi qua, phía xa vang lên mấy tiếng súng.

Chưa tới bảy tám giây, Lục Tân quỷ dị từ trong bóng tối chui ra, ngồi về ghế lái.

Ô...

Tiếng động cơ vừa trầm lấp, lại lập tức cao lên.

Nổ vang bên trong, còn như ủy khuất không chịu nỗi giày vò.

Bốn mươi ba. . . Bốn mươi bốn!

Vương Tùng trầm thấp hô một tiếng, thoáng dùng sức nắm chặt nắm đấm.

Lục Tân cũng có chút ngạc nhiên: “Hai cái?”

Đúng!

Vương Tùng nói: “Tại chỗ vừa rồi, nơi khác cũng phá hủy được một nhóm, hiện tại chỉ còn gần bốn nhóm.”

Hô...

Lục Tân gật đầu: “Rất tốt, rất gần. . .”

Nói xong, liền ngay trên đường nhỏ, dùng góc độ xảo trá cưỡng ép quay đầu xe, chuẩn bị tới địa điểm tiếp theo, hướng tây bắc, chỗ máy phát xạ cách khoảng một ngàn hai trăm mét, biến cái số bốn mươi bốn này thành bốn mươi lăm.

Nhưng lần này, vừa mới lao ra chừng ba trăm thước, Lục Tân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhíu mày nhìn lại.

Đèn xe xuyên qua màn mưa, quét về phía trước, có thể thấy một đầu đường nhựa rách rưới kéo dài về phía trước, hai bên là cỏ dại um tùm, đứng yên trong màn mưa, chỉ khi bị đèn xe chiếu đến, mới lộ ra màu sắc khô héo.

Cỏ dại cao ngang eo, thưa thớt, trừ phần đường nhựa bên ngoài, đa phần đều bị che mất.

Thế nhưng, khi tia sáng đèn xe của họ chiếu đến xa nhất có thể, lại phát hiện từng đoạn lùm cây dữ tợn nối tiếp nhau. Lùm cây này cao hơn cỏ dại bên cạnh một đoạn, nằm ngang ở cuối tia sáng, bao phủ đường nhựa, tạo cho người ta cảm giác lùm cây quá mức tươi tốt, đem lại ấn tượng cho con đường vốn đã nhiều năm chưa tu sửa này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận