Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 86: Tôi quen rồi

"Trong cầu thang rất yên tĩnh, không thấy chỗ nào khác thường, chỉ có mùi hơi giống phân chó..."

"Không phải của chó!"

Vừa bước lên cầu thang, Lục Tân vừa nói khẽ.

Bây giờ anh đã coi như chính thức bắt đầu, tự mình xử lý vụ việc, vì vậy có nhiều quyền hạn hơn, trang bị cũng được nâng cấp rất nhiều, không chỉ thay quần áo bảo hộ được gửi đặc biệt từ thành phố chính đến trước đó, được cắt ra từ một số loại vải màu đen không nhìn ra chất liệu nhưng rất nhẹ và có tính đàn hồi, hơn nữa trên quần áo bảo hộ còn được trang bị một camera nhỏ.

Máy ảnh này có thể lập tức truyền đi những hình ảnh bản thân nhìn thấy đến màn hình hiển thị của văn phòng nơi Hàn Băng đang ở.

Có điều, vì ánh sáng hoặc là khu vực quay phim có vấn đề, có một số điều vẫn cần anh nhỏ giọng giải thích.

Còn Hàn Băng trong băng tần, cũng giải đáp mọi vấn đề của anh đúng lúc.

Khi nói đến phân chó, cô ấy nói: "Cẩn thận đừng giẫm phải..."

Khi nói đến phần sau của câu nói, cô ấy còn “xí” một tiếng rồi nói: "Thật không có công đức."

Vừa nói, Lục Tân vừa cẩn thận bước chậm rãi lên lầu, cũng dần bắt đầu cảm giác được một luồng hơi thở khiến người ta rợn cả tóc gáy, lông mao như bị ai đó thổi hơi lạnh sau gáy, nhưng không phải cái lạnh đơn thuần mà là cảm giác kinh khủng.

Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt theo nhịp đập của trái tim, dường như sẽ nhấn chìm con người ta bất cứ lúc nào.

"Quả thật có thể cảm giác được chút sợ hãi, nhưng không thấy được bất cứ thứ gì cụ thể xung quanh, đó giống như cảm giác sợ hãi thuần túy giống như ở nhà, vào một thời điểm nào đó, bỗng dưng cũng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi đó, rõ ràng hết thảy đều không có nguyên do nào, nhưng lại không dám tiếp tục ở nhà một mình, nhất định phải nghe thấy chút tiếng gì đó, không thì chạy nhanh xuống lầu mới được..."

"Giờ tôi đã đến tầng bốn, cảm giác này trở nên vô cùng mãnh liệt, trong tiềm thức tôi lại không muốn đi lên!"

"Không phải vì tôi biết trên đó có gì, mà chỉ đơn giản là muốn rời đi."

Trong băng tần, Hàn Băng chăm chú nghe Lục Tân nói, kèm theo âm thanh gõ nhẹ trên bàn phím được ghi lại, sau đó cô ấy dùng giọng nói nhẹ nhàng của mình giúp Lục Tân phân tích: "Càng ở gần nguồn lây nhiễm, tinh thần sẽ càng bị ảnh hưởng nhiều hơn, và cảm giác này cũng sẽ càng lúc càng mãnh liệt hơn. Đồng chí Lục, nếu đến cả anh cũng cảm thấy không thể chống lại nỗi sợ hãi này, anh có thể rút lui."

"Không việc gì!"

Lục Tân nói, lại di chuyển đến một tầng lầu khác, nói: "Hiện giờ tôi đã đến tầng sáu."

Trong giọng nói của Hàn Băng cũng đột nhiên có chút nghi hoặc, nói: "Tại sao hành động của anh lại có thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng?"

"Tôi đã quen với cảm giác này trước đây."

Lục Tân đáp khẽ, đồng thời dừng lại.

Trong băng tần, Hàn Băng dường như cũng hơi bất ngờ, giọng nói im lặng trong chốc lát.

Vào lúc này, Lục Tân đã đứng ở lối vào cầu thang tầng sáu, quay đầu nhìn sang phải là có thể nhìn thấy hành lang dài. Hành lang đổ nát hiện ra tối đen như mực, đủ các nét vẽ bậy bẩn thỉu đầy dầu mỡ trông thật hoang tàn và vắng vẻ. Màn đêm đã buông xuống, không có ánh sáng bên ngoài chiếu vào, trong hành lang cũng không có ánh đèn, bóng tối dày đặc đến mức có thể nuốt chửng con người.

Mà trong bóng tối cực kỳ dày đặc này, có thể nhìn thấy một chấm trắng nhỏ lợt phía trên hành lang, đang vặn vẹo xê dịch.

Không có bất kỳ âm thanh nào, thoắt ẩn thoắt hiện, mà còn vặn vẹo kỳ quái.

Nếu thực sự cảm nhận kỹ, dường như có thể nghe thấy tiếng "két két" khi một tấm gỗ cũ bị dẫm lên. Nó phát ra từ phần thân có chấm trắng mờ nhạt kia. Đó là âm thanh được hình thành khi co giãn xoắn xương và dây chằng, một loại vặn vẹo mà người bình thường không thể làm được.

Lục Tân lẳng lặng nhìn chấm trắng mờ nhạt đó đang men nhanh theo tường hành lang bò tới trước mặt mình.

Là em gái!

Cô đang ngậm một con gấu khâu trong miệng, mái tóc đen và chiếc váy nhạt màu xõa xuống.

"Anh, anh thay lòng rồi, chăm sóc và trò chuyện với gái cũng không đợi em..."

Cô em gái đang bò từ trái sang phải trên các bức tường và trần nhà trong hành lang, trông rất nghịch ngợm, trong giọng nói còn có chút oán hờn.

Lục Tân chỉ vào tai nghe và làm động tác "suỵt" trên môi.

"Hừ, anh còn giả vờ không nhìn thấy em, em mặc kệ anh..."

Cô em gái càng thêm tức giận, miệng ngậm con gấu, giọng nói rất mờ nhạt nhưng sự tức giận rất rõ rệt.

Cô quay đầu lại và định bò về hướng khác của hành lang.

Lục Tân nhanh chóng duỗi tay ra, tóm cô xuống khỏi vách tường, ôm vào lòng, tiếp tục đi lên lầu.

"Sao anh dừng lại lâu như vậy, có chuyện gì sao?"

Trong băng tần vang lên câu hỏi có chút lo lắng của Hàn Băng.

"Không có, tôi chỉ đang làm một số chuẩn bị!"

Trong khi đang nói, một tay Lục Tân ôm lấy cô em gái, tay kia lấy ra một ít kẹo từ trong túi, mỗi một viên đều là loại em gái thích ăn, loại kẹo màu đen ngọt có chút đắng, lúc này cô em gái mới vui lên một chút, đưa hai tay ra nhận lấy.

Tiếp tục đi lên lầu, tầng bảy, tầng tám, tầng chín.

Quả như nhóm điều tra của Trình Huy đã nói, đến đây, cảm giác sợ hãi đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, tim người như bắt đầu ngừng đập, máu dồn hết về não, len lỏi vào từng mạch máu, do đó rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác không thể suy nghĩ, toàn bộ đại não đều là một mảng trống rỗng...

Nhưng đến lúc này, Lục Tân vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, bước chân cũng không có chút gì hỗn loạn.

Loại kinh hãi này còn yếu hơn trăm triệu lần so với cảm giác lần đầu tiên anh gặp người nhà.

"Đã lên đến tầng mười. Cảm giác sợ hãi ở đây đã vô cùng mạnh mẽ. Tôi lên tầng mười một xem sao trước."

"Có thể khẳng định rằng bầu không khí sợ hãi ở tầng mười một yếu hơn so với tầng mười. Vì vậy, có thể kết luận rằng bản thể nguồn lây nhiễm ẩn núp ngay ở tầng mười. Bây giờ tôi sẽ đi về phía trước và cảm nhận nó từng chút một, để xác nhận rốt cuộc nguồn lây nhiễm cụ thể nằm ở phòng nào... "

"Tôi đã tìm được!"

Lục Tân vừa nói vừa đi vào hành lang, ngay sau đó đã dừng lại trước một cánh cửa.

Đó là một cánh cửa có hàng rào sắt, cửa đóng then cài, không thấy có kỳ ánh sáng hắt ra từ khe cửa.

Đứng trước cánh cửa này, có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác sợ hãi tột độ tỏa ra từ bên trong. Rõ ràng chỉ là một cánh cửa bình thường, nhưng dường như khiến người ta như đứng ở cửa địa ngục. Ai cũng không biết, sau khi mở ra cánh cửa này ra, bên trong sẽ có thứ đáng sợ gì đó lập tức bật ra, hay nói cách khác, một nỗi sợ hãi mạnh mẽ nào đó sẽ trực tiếp nuốt mất bản thân.

Đến lúc này, Hàn Băng cũng đã không thể đưa ra thêm đề nghị gì, chỉ có thể nói nhỏ: "Nhất định phải cẩn thận!"

"Vâng!"

Lục Tân đáp lại, rồi từ từ đến gần cánh cửa, như thể đang suy nghĩ về cách mở khóa cửa.

Cô em gái giãy giụa và vuột khỏi vòng tay anh, vừa ăn kẹo vừa nghiêng đầu nhìn cánh cửa sắt.

Sau đó, cô đột nhiên đưa tay ra nắm lấy, "rầm" một tiếng, khóa cửa trực tiếp bị xé toạc.

Lục Tân quay đầu nhìn em gái, em gái nhìn anh như không có chuyện gì xảy ra, hoặc nhìn anh một cách thờ ơ.

Sau đó, Lục Tân mỉm cười và giơ ngón tay cái với cô em gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận