Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 590: Chúng tôi là người trộm lửa (2)

Trần Huân nhẹ nhàng thở phào, dùng ánh mắt giống như như nghi ngờ, nhưng cũng rất bình tĩnh nhìn Lục Tân.

Ngón tay ông ta vô thức lắc ly rượu, rượu màu vàng kim lắc lư nhè nhẹ.

Qua sau một lúc lâu, ông ta mới thì thầm nói: “Cuối cùng cậu cũng hỏi đến vấn đề này.”

“Năm đó, có một lần chúng tôi từng có ý định cho cậu biết rõ, nhưng mà khi ấy cậu còn quá nhỏ.”

Ông ta nói rất nhẹ, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào Lục Tân, nói: “Chúng tôi có ý làm rõ, cũng để nắm giữ được sức mạnh này.”

“Khi trăng máu xuất hiện trên bầu trời, chúng tôi đã biết sẽ có một vài biến cố mà loài người không thể nào chống lại xuất hiện.”

“Chúng tôi phát hiện ra một loại sức mạnh vẫn luôn ở cạnh con người, nhưng mọi người lại không hề phát hiện ra.”

“Sức mạnh này có thể dễ dàng phá hủy nền văn minh của con người, phá hủy hết tất cả những gì chúng ta lấy làm tự hào.

Lúc ấy, có quá nhiều người đầu hàng trước sức mạnh này, cam chịu chấp nhận tất cả.”

“Giống như chuột thấy mèo, thậm chí còn quên cả phản kháng…”

“Nhưng sẽ có người không cam lòng, giống như chúng tôi.”

Ông ta hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, trong giọng nói dường như pha chút kiêu ngạo nào đó:

“Cậu có thể lý giải, vì chúng tôi chính là người muốn trộm lửa!”

“Cho dù chúng tôi có đối mặt với cái gì, thì chúng tôi đều tin tưởng một ngày nào đó chúng tôi sẽ hiểu rõ nó, cũng có thể khống chế nó hoàn toàn…”

“Cậu, sinh ra là để khống chế sức mạnh, không phải sao?”

Trần Huân nói rồi mỉm cười, nói: “Bắt đầu từ khi con người học được cách sử dụng công cụ, thì văn minh đã ra đời.”

“Lịch sử văn minh của chúng ta chính là quá trình học tập khống chế.”

“Ngày xưa, sấm sét, động đất, gió lớn với con người mà nói chính là tai họa ngập đầu, nhưng chúng ta đã dần hiểu biết, cũng học được cách khống chế, vì thế khi nền văn minh hiện đại sụp đổ, trăng máu xuất hiện, cũng chính là tai họa ngập đầu, và chúng ta nhất định có thể khống chế.”

“Giống như bóng tối này…”

Ông ta đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào quán bar.

Phần lớn quán bar đều chìm trong bóng tối, im ắng, không có một tiếng động nào.

“Đối mặt với bóng tối, chúng tôi sẽ không trông chờ vào đến khi mặt trời mọc.”

Trần Huân nhìn vào mắt Lục Tân, rồi nói tiếp: “Chúng tôi sẽ đốt cháy ngọn nến, sẽ chiếu sáng nó.”

“Ong !” “Ong !” “Ong !”

Một luồng âm thanh đánh mạnh vào giống như là thủy triều, đè ép đầu óc Lục Tân.

Lời của Trần Huân, có khi anh nghe thấy, nhưng có khi lại không, trước mắt anh, gương mặt của Trần Huân khi thì gần, khi thì xa xôi, như là bị người khác cầm trong tay, rồi không ngừng xoa nắn, bóp kéo, có vẻ rất chân thật nhưng cũng rất hoang đường.

Lúc này em gái đang ôm chặt cánh tay anh, khuôn mặt toàn là nước mắt.

Còn cha giống như bước ra khỏi cái bóng, dáng người cao lớn của ông ta đang nôn nóng đi qua đi lại quanh người anh.

“Giết sạch, giết sạch tất cả mọi người…”

“Ông ta chính là kẻ điên tất cả, bọn họ đều là kẻ điên…”

“Ông ta coi tất cả mọi người là đồ chơi, chúng ta cũng biến ông ta thành đồ chơi!”

“Phải làm cho ông ta hối hận, mãi mãi nhớ rõ cảm giác đau đớn này…”

“Phải làm cho ông ta rõ cái giá phải trả cho chuyện này…”

“Đầu tiên hai người đừng nói chuyện nữa được không?”

Lục Tân không nhịn được nữa, anh từ từ quay đầu nói với cha và em gái ở bên cạnh.

Cha và em gái đều dừng lại, nhưng lại dùng nét mặt nặng nề nhìn anh.

Lục Tân đưa tay xoa huyệt Thái Dương của mình, rồi đấm mạnh một chút.

Dường như anh muốn dùng cách này để làm cho đầu óc hỗn loạn của mình trở nên yên lặng lại.

Sau đó anh ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Trần Huân.

“Vậy các người có thể…”

Anh cố sức giọng nói bình tĩnh: “Có thể, tùy tiện mổ… mổ xẻ người khác ra sao?”

Ngọn nến trên quầy bar đột nhiên bị tắt mấy mấy cái.

Trần Huân đã im lặng lại, lúc ông ta nhìn thấy Lục Tân nói chuyện với bản thân thì đã ngậm miệng lại.

Ông ta bình tĩnh nhìn Lục Tân, nhìn chằm chằm ánh mắt hơi dao động của anh, cũng nhìn thấy trong con ngươi trắng đen rõ ràng của anh dần hiện đầy tơ máu, qua động tác dùng tay đấm huyệt Thái Dương của Lục Tân, ông ta có thể cảm nhận được sự bực bội trong nội tâm của anh.

Qua một lúc im lặng, ông ta mới đẩy nhẹ mắt kính, sau đó từ từ dùng bật lửa đốt cháy những ngọn nến kia.

“Cậu có ý định nói với tôi dù muốn theo đuổi chân lý hay là theo đuổi mục tiêu vĩ đại đều phải có giới hạn gì đó sao?”

Ông ta nói thầm, nhìn thẳng vào mắt Lục Tân, trên mặt cũng không hề có vẻ sợ hãi: “Thật lòng xin lỗi!”

“Tôi không có ý định bàn luận những vấn đề trẻ con như vậy với cậu.”

Lục Tân ngẩng phắt đầu, ánh mắt khác thường dừng ở trên mặt Trần Huân.

“Giết ông ta, giết người như vậy…”

“Phải bằm ông ta thành thịt vụn…”

“Nhất định, nhất định không cho phép ông ta lại làm chuyện này với bất kỳ người nào nữa…”

Em gái và cha đều nhào về phía Trần Huân, giống như hận không thể lập tức xé Trần Huân thành mảnh nhỏ.

Có điều khi tay họ còn cách Trần Huân một khoảng.

Lúc này, Lục Tân lại loáng thoáng nghe thấy ở một mặt khác của tòa nhà vang lên tiếng đấu súng, tiếng va đập nặng nề, còn có tiếng rên đau đớn của một vài người.

Điều này làm anh nhận ra, có lẽ ở một hướng khác, đám người Trần Tinh đã bắt đầu có ý định xông vào phòng thí nghiệm, hơn nữa còn gặp phải một vài kẻ thù cực mạnh.

Đồng thời, anh cũng ý thức được, bây giờ người thân kia cũng đang vội vàng xử lý một chuyện khác.

Lục Tân siết chặt mười ngón tay đang run lên giống như không thể khống chế được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận