Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 156: Phòng thí nghiệm bỏ trốn (1)

"Đại tá Trần!"

Từng dãy đèn sợi đốt khảm nạm tại trong vách tường, khiến cho tia sáng trong lối đi này sáng ngời mà không chói mắt.

Trần Tinh vừa mới làm phẫu thuật xong, cũng đã đổi lại một thân âu phục nhàn nhã vừa người, tóc chải vuốt không loạn một chút nào, ngay cả chân cũng được mang một đôi giày cao gót hơn mười xăng ti mét. Cô ta ôm một chồng văn kiện, đi qua lối đi mang phong cách lạnh lẽo này, lộp cộp đi về cuối lối đi đến văn phòng, hai cảnh vệ trước cửa đều lả tả hành lễ với cô ta.

Trần Tinh gật đầu với bọn họ, sau đó cảnh vệ bên trái giúp cô ta mở cửa ban công ra.

Chỉ thấy, trong văn phòng rộng rãi, giáo sư Bạch mặc trên người áo khoác trắng, lúc này đang khom người, cầm kính cẩn thận quan sát một tập tư liệu cũ ở trên bàn, trên một cái bảng viết chữ bên cạnh ông ta có dán rất nhiều ảnh chụp.

Những hình này, có vài tấm ảnh giải phẫu "Tần Nhiên", có vài tấm là báo cáo mặt phân tích.

"Giáo sư Bạch."

Trần Tinh trở tay đóng cửa lại, đưa chồng văn kiện trên tay đặt lên bàn, nói: "Khẩu cung của cha con nhà họ Hứa, theo địa điểm mà bọn họ sưu tập những thứ tác phẩm nghệ thuật kia lúc này đây, còn có tư liệu về đội sưu hoang kia, đều đã ở chỗ này. Vừa rồi em đã xem qua, có lý do hoài nghi, có lẽ những người kia cũng đã sớm tìm kiếm bức tranh kia ở trong thành phố rồi, hơn nữa thời gian tìm cũng không ngắn."

Cô ta nói rồi, có chút dừng lại, lại nói tiếp: "Trước đó, lúc em hỏi thăm Hứa Tiêu Tiêu, cô ta từng nhắc đến, vì sau khi cô ta trông thấy bức tranh kia mà sinh ra lòng riêng nên đã che giấu sự tồn tại của bức tranh này, đồng thời lặng lẽ chuyển dời đến một rương hàng khác. Chuyện này, cô ta làm rất cẩn thận, đến ngay cả cha của cô ta cũng không biết, đương nhiên những người khác cũng không có cách nào dò thăm tin tức này..."

"Vì vậy em đoán..."

Cô ta có hơi nhíu mày, mặc dù là đang suy đoán, nhưng giọng điệu lại có vẻ vô cùng xác định: "Thật ra, những "người năng lực" ngoài thành phố kia, đã sớm biết bức tranh này ở trong tay cô ta, thậm chí, có lẽ là bọn họ đã sớm tìm được đống tác phẩm nghệ thuật được cha con họ giấu ở cảng Bạng Phụ rồi, chỉ có điều, bọn họ cũng không tìm được bức tranh này từ trong đống tác phẩm nghệ thuật kia, cho nên mới ẩn náu cho đến bây giờ."

"Mãi đến khi Hứa Tiêu Tiêu rời khỏi chủ thành, để lộ ra bức tranh này ra ngoài, bọn họ mới có được cơ hội ra tay."

Vừa nói, cô ta đã đặt một xấp tài liệu đánh máy được sửa tạm trước mặt giáo sư Bạch, nói: "Mà thông qua những chuyện này, cũng có thể phân tích ra một chút nhân tố, những "người năng lực" bên ngoài thành phố kia, hẳn là không có cách nào trực tiếp vào chủ thành để tìm Hứa Tiêu Tiêu, cho nên mới cần cơ hội đợi ở bên ngoài, nhưng có lẽ bọn họ cũng có tay mắt ngầm ở chủ thành, bằng không..."

"Bọn họ sẽ không có cách nào xác thực được thời gian cụ thể khi Hứa Tiêu Tiêu đi ra, thậm chí còn sớm chuẩn bị phục kích chúng ta nữa."

Nói rồi, cô ta nói ra sắp xếp của mình: "Trước khi tới nơi này, em đã sắp xếp người đi điều tra cái công ty trưng cầu ý kiến bí mật thuê đơn binh giúp cha con nhà họ Hứa xử lý vấn đề kia, dù sao nói cho cùng, người có khả năng để lộ ra bí mật nhất chính là bọn họ!"

Giáo sư Bạch nghe Trần Tinh nói, chậm rãi đứng thẳng người, hỏi: "Vết thương của em sao rồi?"

Trần Tinh ngơ ngác một chút, sau đó nói: "Không sao nữa rồi!"

"Vẫn phải chú ý nghỉ ngơi đó."

Giáo sư Bạch nói: "Em có thể dùng năng lượng để mình không cảm thấy đau đớn, không ảnh hưởng đến công việc, nhưng cũng không có nghĩa là vết thương không tồn tại, thoáng chốc nó sẽ trở thành vết thương cực lớn của em, "người năng lực" thì cũng là người, em không thể xem mình là người máy được."

"Bây giờ em vẫn chưa thể nghỉ ngơi được."

Trần Tinh trầm mặc một chút, mới nói: "Chuyện lần này rất nghiêm trọng, chưa làm rõ thì em chưa nghỉ ngơi được."

"Thật ra chuyện đã rất rõ ràng rồi."

Giáo sư Bạch kéo một cái ghế sang thay cho Trần Tinh, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống nói chuyện, sau đó nói: "Nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041..."

"Hoặc là, nên gọi gã là "Tần Nhiên" đi, dù sao đây cũng là sự hiểu rõ duy nhất của chúng ta với gã, có lẽ là một "người năng lực" rất mạnh, nhìn từ khả năng vận dụng năng lực thuần thục của gã, ít nhất cũng đã đạt đến cuối giai đoạn thứ nhất, không bài trừ khả năng đến giai đoạn thứ hai."

Nói rồi, ông ta nhìn về phía ảnh chụp "Tần Nhiên" ở trên bảng, trong đó có một tấm ảnh giải phẫu, ánh mắt ông ta dường như có hơi thưởng thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận