Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1543: Cái kéo của mẹ (1)

Sau khi nhà nghiên cứu già nói xong, xung quanh là một khoảng lặng dài.

Một nỗi phiền muộn vô hình quanh quẩn trong lòng mỗi người, thật lâu sau họ cũng không dám thở mạnh.

Tiến sĩ An đã có chút không nhẫn nại, muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng thầy Lý đã kịp thời kéo cô ta lại, chậm rãi lắc đầu.

Còn Lục Tân, cũng im lặng hồi lâu, thật lâu.

Anh có thể cảm nhận được cơn tức giận trong lòng đang trào dâng như thủy triều, cơn tức giận này gần như nhấn chìm anh hoàn toàn, nhưng anh vẫn cố gắng kìm lại, anh thậm chí còn không biết mình có thể chịu đựng được những điều này, giống như bao người trong cuộc sống, đều không biết rằng khả năng chịu đựng của bản thân khi đối mặt với cú sốc trầm trọng như vậy, rất nhiều khi, lại vượt xa sức tưởng tượng của bản thân.

Phải mất một thời gian rất lâu anh mới tìm lại được sự bình tĩnh trong cơn tức giận điên cuồng này.

Sau đó, anh mới thấp giọng nói: "Đột nhiên cảm thấy những gì ông nói lại rất có lý..."

Xung quanh hơi nổi lên xôn xao, ngay cả cô em gái cũng chợt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

"Tôi hận các người."

Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, hơi nghiến răng nghiến lợi nói.

Lão già mặc áo choàng đen đã không tự chủ được khẽ nhúc nhích, hừ lạnh một tiếng.

Còn lão già mặc áo blu trắng thì nhìn vẫn như vậy, yên lặng chờ lời nói phía sau của Lục Tân.

"Nhưng điều này quả thật không liên quan gì đến ý thức duy nhất."

Lục Tân đột nhiên lên tiếng lần nữa, lập tức khiến không ít người xung quanh kinh ngạc trong lòng.

Mà vào lúc này, Lục Tân thật sự hơi nhắm mắt lại, sau đó cố gắng hết sức gạt bỏ tức giận, nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, nhẹ giọng nói: "Cho nên, theo lý mà nói, tôi thật sự không nên đưa ra lựa chọn giữa các người, tôi nên đặt ngoài cảm xúc, nghiêm túc suy nghĩ nên xử lý thứ này như thế nào, mới đúng đắn và hợp với nguyên tắc của bản thân tôi nhất... "

Lão già mặc áo blu trắng thậm chí hơi có vẻ kinh ngạc.

Ông ta không khỏi vỗ tay nhè nhẹ, nói: "Nhanh như vậy cậu đã có thể giữ được lý tính để suy nghĩ, thật sự rất không tồi."

"Chuyện này thực ra rất đơn giản..."

Không đợi ông ta nói xong, giọng nói của Lục Tân đột nhiên cất lên, anh ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.

Anh đột nhiên cười trầm thấp hai tiếng, tiếng cười quỷ dị lạ thường.

Lần nữa lại nhìn về phía người đàn ông mặc áo blu trắng, thấp giọng nói: "Về lý, tôi không phải nhân vật lớn gì, chuyện lớn mà tôi làm cũng hoàn toàn khác với những người như các ông, tôi vốn nên sống một cuộc sống bình lặng, kiếm tiền, nuôi gia đình, không bị người khác quấy rầy..."

"Nhưng lại có những nhân vật nhỏ như tôi, đang đi trên đường êm đẹp, đột nhiên nhìn thấy một đám người đang đánh nhau, bọn họ còn đang giằng lấy một khẩu súng, thế nhưng khẩu súng này, trùng hợp không chứ, bất ngờ rơi tới trước mặt tôi, sau đó bọn họ đều đòi tôi, nói rằng nên đưa khẩu súng này cho mình, đưa cho người khác là sai lầm, một người như tôi lại đột nhiên phải đưa ra quyết định cho khẩu súng này..."

Nói đến đây, anh ngẩng đầu nhìn về phía lão già mặc áo blu trắng, nói: "Ông cho rằng tôi nên đưa cho ai?"

Lão già mặc áo blu trắng bị câu hỏi kỳ lạ của Lục Tân làm cho mờ mịt.

Ngập ngừng một chút, ông ta vẫn cười nói: "Theo tôi thấy, nên ném khẩu súng xuống đất, sẽ không đắc tội ai cả."

"Không."

Lục Tân nhìn ông ta và nghiêm túc nói: "Tôi sẽ chạy thật nhanh và mang khẩu súng đến đồn cảnh sát."

Lão già mặc áo blu trắng nghe Lục Tân nói xong, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, một lúc lâu sau mới khẽ lắc đầu.

"Nếu canh vệ cũng không đáng tin cậy thì sao?"

"Vậy đương nhiên phải giao cho một người mà tôi có thể tin tưởng được."

Lục Tân thấp giọng đáp: "Tôi tin nhất định sẽ có người có thể khiến tôi tin tưởng và giao thứ này cho họ."

"Nhưng mà..."

Giọng anh chợt cao lên: "Người như vậy, nhất định sẽ không phải là các người!"

"Xẹt!"

Cũng tại thời điểm này, sau khi nói xong lời này, anh chợt vươn tay nắm lấy tay em gái.

Khoảnh khắc tiếp theo, người đã tích tụ toàn bộ lực lượng khắp người như anh, đột nhiên lao về hướng ngược lại.

Anh chưa một lần chạy nhanh như vậy.

Lực lượng tinh thần toàn thân đều tăng vọt, ngay cả các hạt đen trong mắt cũng trào dâng lần nữa trong hai mắt anh.

Lực lượng tinh thần xung quanh tạo thành một luồng gió mạnh, giúp anh tăng thêm tốc độ, rời đi nhanh như chớp.

Khi rời đi, anh vô thức liếc về phía đám người Tiến sĩ An, trong mắt có chút áy náy.

Bản thân không muốn bỏ lại họ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể rời đi.

Mới vừa biết được thân thế của bản thân, anh có quá nhiều thứ cần phải tiêu hóa.

Mặc dù cực kỳ hận những nhà nghiên cứu này, nhưng mà, lực lượng "hư vô" gì đó của bọn họ vừa rồi, quả thực có thể kìm hãm bản thân.

Vì vậy, Lục Tân ngược lại không muốn liều mạng với bọn họ vào lúc này.

Bởi vì lòng thù hận có nhiều cấp độ khác nhau, lòng thù hận ở cấp độ thấp, mới khiến người ta có thể bất chấp tất cả muốn tiêu diệt kẻ thù.

Lòng thù hận ở cấp độ cao, trái lại có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Bởi đây là một loại hận thù mà ngay cả thời gian cũng không thể rửa trôi.

Lục Tân hiện giờ, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để nhẫn nhịn, sau này lại tìm bọn họ tính sổ sau...

Nếu bản thân muốn chạy thoát, nhất định sẽ chạy thoát được.

Các nhà nghiên cứu thế hệ đầu tiên này quả thật đã nắm giữ được lực lượng có thể chống lại các hạt đen, nhưng điều đó chẳng đại biểu được điều gì.

Lực lượng chống đỡ chỉ có thể bị động chống đỡ, nhưng lực lượng tấn công thì có thể chạy thoát.

Anh cắn chặt hàm răng, hoàn toàn không tin rằng có người có thể ngăn được mình khi bản thân đã quyết định chạy đi.

Dù sao chăng nữa, vẫn có thể đánh thức mẹ.

Sau đó lại đến hội họp với cha, sau đó, cả nhà đến tìm bọn họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận