Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 845: Số 169 – Sự kiện ô nhiễm sâu trong mắt (1)

“Đúng vậy, sự kiện ô nhiễm lần này được xem như là đã giải quyết xong rồi.”

“Đã làm sạch nguồn lây nhiễm tinh thần, người bị ô nhiễm cũng đã được đưa đi điều trị.”

“Đương nhiên xuất phát từ cẩn thận, tốt nhất nên sắp xếp người kiểm tra đo lường lại cho họ một chút.”

Sau khi nghe mẹ giải thích xong thì Lục Tân gọi điện thoại thông báo cho Hàn Băng, nói rõ tình huống xử lý ô nhiễm lần này.

Anh không giấu giếm tính phức tạp của ô nhiễm lần này: “Có điều tuy rằng sự kiện ô nhiễm lần này đã được giải quyết nhẹ nhàng, nhưng tình huống vẫn có hơi phức tạp, chúng ta đã tìm được và làm sạch nguồn lây nhiễm tinh thần, nhưng thật ra nó chỉ là một phần của nguồn lây nhiễm tinh thần to lớn hơn khác.”

“Giống như hạt giống của cây, hoặc là nói nguồn lây nhiễm tinh thần thứ cấp.”

“Còn nguồn lây nhiễm tinh thần thật sự vẫn chưa tìm ra, nhưng có thể xác định, nó rất nguy hiểm...”

Ở đầu bên kia điện thoại, Hàn Băng lập tức trở nên căng thẳng: “Nói cách khác, sau sự kiện ô nhiễm này còn có mối uy hiếp lớn hơn nữa?”

“Chuyện này...”

Lục Tân hồi tưởng lại lời của mẹ, lắc đầu nói: “Có lẽ là không, nguồn lây nhiễm tinh thần kia không có ý định gây rắc rối cho chúng ta.”

“Cô có thể hiểu là nó đã cố ý thu ảnh hưởng của bản thân lại để tránh gây ra hỗn loạn...”

Lúc nói đến đây, anh phát hiện thật ra chuyện này rất khó giải thích.

Rốt cuộc “em gái” kia của mẹ tồn tại ở tính chất nào đến giờ anh còn chưa biết rõ.

Một thứ vô thức phát ra ảnh hưởng rồi có thể tự xác định nó có gây ảnh hưởng xấu đến thành phố Thanh Cảng hay không…

… Rốt cuộc bà ta là quái vật tinh thần hay là nguồn lây nhiễm tinh thần?

Nghe Lục Tân giải thích xong, Hàn Băng thở dài khe khẽ, sau đó im lặng một lúc thật lâu.

Lục Tân vội cười hỏi: “Cô đang nghĩ cái gì?”

Hàn Băng nói: “Tôi đang nghĩ dầu gội nào có thể ngừa rụng tóc...”

Lục Tân đột nhiên không biết phải tiếp lời thế nào.

Anh đã ép cô gái này quá mức rồi, liều mạng đến rụng tóc vẫn phải tăng ca…

Anh không biết nhãn hiệu dầu gội nào có thể phòng ngừa rụng tóc, bởi vì tóc anh rất dày, cũng rất ít khi rụng.

Vì thế anh lập tức chuyển đề tài, nói:

“Ngoài ra còn có một chuyện nữa, không ngờ lần chi viện này lại là cảnh sát của sở cảnh vệ...”

“Nói thật, tôi vẫn cảm thấy loại chuyện thế này nên cử những người chuyên nghiệp đến sẽ tốt hơn, trong lần giải quyết sự kiện lần này, họ đã xảy ra chuyện, trong lúc không để ý đã bị ô nhiễm… Đương nhiên không thể trách họ được, họ đã rất nỗ lực, hơn nữa rất chuyên nghiệp, nhưng rồi vẫn bị ô nhiễm là bởi vì họ là người có lòng đồng cảm…”

Cho dù đổi thành đội hỗ trợ chuyên nghiệp cũng nói chắc chắn họ không bị ô nhiễm…”

Nói tới đây, Lục Tân cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Trong sự kiện lần này, đây là điều khiến anh không thoải mái.

Lòng đồng cảm vốn nên là một phẩm chất tốt đẹp.

Nhưng bây giờ, một phẩm chất tốt đẹp vậy lại trở thành lỗ hổng để tạo thành ô nhiễm, khiến anh cảm thấy rất áp lực.

Nếu càng ngày càng có nhiều cách thức ô nhiễm kỳ quái xuất hiện, người bình thường cần làm thế nào để bảo vệ bản thân đây?

Trước khi anh đi vào trong biệt thự đã từng dặn dò đội trưởng Râu Xồm rằng họ càng phải cẩn thận hơn nữa.

Nhưng dù họ đã cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng vẫn cứ bị ô nhiễm, vậy phải làm sao đây?

“Được, tôi sẽ báo lên cấp trên vấn đề này, hơn nữa sẽ viết thêm đề nghị của anh vào trong báo cáo.”

Sau khi Hàn Băng đồng ý xong thì đầu bên kia điện thoại vang lên hai tiếng vang rất nhỏ.

Trong đầu Lục Tân hiện lên hình ảnh một cô gái buồn rầu gõ trán mình, sau đó nghe thấy Hàn Băng nói:

“Nhưng lần này thật sự không còn cách nào mới đành cử họ đến đây.”

“Bây giờ bên phía thành phố Thanh Cảng có quá nhiều chuyện gần giải quyết.”

“Có lẽ anh vẫn chưa biết, sau sự kiện Hải Thượng Quốc tập kích, thành phố Thanh Cảng đang tiến hành bàn bạc với Hải Thượng Quốc.”

“Sau đó phát hiện tình huống hiện tại của Hải Thượng Quốc đã trở nên hỗn loạn cực kỳ, chúng tôi phải đưa ra lựa chọn là tiếp nhận những cư dân Hải Thượng Quốc đó, hay là ném họ lại đó để mặc họ tự sinh tự diệt.”

“Rồi cuối cùng, chúng tôi lựa chọn là chuẩn bị đón nhận họ.”

“Đây không phải vì thành phố Thanh Cảng của chúng ta lương thiện, chỉ là một khu vực rộng lớn mà bị ô nhiễm nghiêm trọng như thế, nếu chúng ta ném họ ngoài biển tự sinh tự diệt, để mặc ô nhiễm tiếp tục lên men, thì không ai biết sau này sẽ có hậu quả gì.”

“Nhưng nếu muốn tiếp nhận họ thì cần phải sử dụng rất nhiều sức người và tài nguyên của bộ phận Thông Quan Đặc Biệt, không biết phải tốn bao nhiêu ngày đêm để tiêu diệt sạch những tai họa ngầm kia.”

“Bận rộn thế mà đến bây giờ vẫn chưa có kết quả gì.”

Ở đầu bên kia, giọng nói của Hàn Băng xen lẫn với một tiếng “rắc”, giống như cô ấy đang cắn một miếng táo.

Giọng nói của cô ấy hơi ngọng, nói tiếp:

“Hải Thượng Quốc còn chưa xử lý xong, đã gặp phải chuyện của thị trấn Vui Vẻ, không thể không triệu tập phần lớn sức người qua đó, hơn nữa những thành phố vệ tinh khác cũng cần phải giám sát thật kỹ, hoặc là xử lý các sự kiện ô nhiễm đặc biệt, cho nên...”

Cô ấy khẽ than thở một tiếng, nói: “Nếu chúng tôi có thuật phân thân thì tốt quá.”

“Cái này...”

Lúc trước Lục Tân đã cảm giác bộ phận Thông Quan Đặc Biệt của thành phố Thanh Cảng cực kỳ bận rộn, nhưng đây chỉ là cảm giác, chứ không biết rõ ràng.

Sau khi nghe Hàn Băng nói thì anh mới ý thức được có vẻ như vấn đề này còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng của anh.

Vậy anh thốt lên theo bản năng: “Vậy sao không chọn tuyển dụng, và huấn luyện thêm nhân sự.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận