Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 588: Cuối cùng cũng tìm được ông ta

"Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng."

Lúc Lục Tân liên tục đẩy bé Thập Cửu vào trong góc tường ba lần, phòng thí nghiệm cũng rung chuyển.

Ống nghiệm và chất lỏng màu xanh lá trong bồn rửa, còn có sô cô la trên bàn đều hơi rung theo. Dường như tầng hầm này đang trải qua những trận động đất nhỏ, ngay cả ánh sáng phát ra từ bóng đèn cũng chập chờn.

"Đó là cái gì?"

Triệu Sĩ Minh đang đeo găng tay trắng, điều chỉnh thuốc trong ống nghiệm thì khẽ cau mày dừng động tác trong tay lại.

Trần Huân cách ông ta không xa đang nhẹ nhàng cởi khẩu trang xuống.

Ông ta nhẹ nhàng nhấc một bộ não đang ngọ nguậy vô cùng xinh đẹp lên đặt xuống bên cạnh Triệu Sĩ Minh.

Trong lúc thưởng thức cái này, trên khuôn mặt ông ta nở nụ cười: "Đây là năng lực bạo chúa...”

Triệu Sĩ Minh hơi ngẩn người, cả người cứng đờ quay sang: "Mấy người trộm bạo chúa sao?"

"Ừ, chỉ là không được được trọn vẹn."

Trần Huân vừa nói vừa tháo găng tay ra: "Đương nhiên, cũng đáng sợ không kém."

Triệu Sĩ Minh nhìn thoáng qua bồn nước, chiếc đồng hồ điện tử màu đỏ trên đó cho thấy tiến trình thí nghiệm của họ:

97%

Ông ta im lặng một lúc rồi nói: "Còn đủ thời gian không?"

"Tôi sẽ tranh thủ cho kịp thời gian."

Lúc sau Trần Huân bước sang một bên, cởi áo blu trắng ra treo ngay ngắn trên mắc áo.

Sau đó ông ta lấy một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo và một cái gọng kính vàng từ trong chiếc hộp đựng mấy thứ linh tinh bên cạnh, rồi từ từ đeo lên trên tay và mặt, còn soi gương chỉnh lại quần áo, nhẹ nhàng chải tóc.

Lúc này ông ta nhìn không giống một nhà nghiên cứu.

Mà là một thanh niên ăn mặc bảnh bao, phong độ bất chấp tuổi tác.

Triệu Sĩ Minh nhìn mọi hành động của ông ta, nét mặt cứng lại.

Một lúc sau, ông ta đột nhiên đặt ống nghiệm xuống quay đầu nhìn Trần Huân nói: "Đáng giá không?"

Trần Huân quay đầu lại cười nói: "Tiến sĩ Triệu, nếu bây giờ ông hỏi tôi vấn đề này không phải là đang đánh giá thấp tôi sao?"

Trên mặt Triệu Sĩ Minh không cười chỉ nói: "Tôi muốn hỏi anh làm những thứ này là vì cái gì?"

Trần Huân im lặng một lúc, sau đó cười nói: "Đương nhiên là vì phải nộp một bảng thành tích đạt yêu cầu của tôi cho thầy rồi!"

Triệu Sĩ Minh thở dài.

Ông ta đột nhiên cởi cái găng tay bên phải xuống, nghiêm túc đưa tay cho Trần Huân.

Trần Huân ngẩn người rồi mới từ từ ngẩng đầu nói: "Đến này rồi làm chậm trễ chút thời gian có đáng giá không?"

Triệu Sĩ Minh gật đầu: "Đáng giá."

Trần Huân không nói thêm gì, bắt tay với Triệu Sĩ Minh.

"Hợp tác vui vẻ!"

Triệu Sĩ Minh buông tay ra rồi đeo găng tay vào tiếp tục thử nghiệm của mình.

Trần Huân cầm đồng hồ bấm giờ trên bàn bên cạnh lên xoay người đi ra cửa phòng thí nghiệm, mỗi người trong phòng thí nghiệm đều cúi đầu làm việc của mình, dường như không có ai để ý ông ta chuẩn bị đi làm gì.

Chỉ có nhân viên vệ sinh lớn tuổi kia ngẩng đầu nhìn Trần Huân môi khẽ run, hàng nước mắt đục ngầu chảy xuống từ khóe mắt.

Trần Huân mỉm cười gật đầu chào bà.

Sau đó ông ta đứng ở cửa phòng thí nghiệm hơi cúi đầu chào những người bên trong một cái rồi xoay người rời khỏi.

"Cám ơn nỗ lực của mọi người."

Lục Tân nắm tay em gái bước vào tòa nhà hoang tàn này.

Xung quanh chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường thưa thớt bên ngoài yếu ớt lọt vào.

Nhưng sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối anh có thể nhìn rõ tầng một của tòa nhà rất rộng.

Có lẽ trước đây từng là một phòng khách rộng lớn, bụi mù mịt khắp nơi, còn có những giá gỗ lộn xộn, giấy vụn, mảnh kính bể. Nhìn sơ qua cũng giống với những tòa nhà bỏ hoang khác, chỉ là trong bóng tối hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.

Lục Tân dừng một chút liền tiếp tục đi về phía trước, thậm chí cũng không cần lấy đèn pin ra.

Có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối dường như có một cảm giác sợ hãi nhất định đối với anh, ngay lúc anh bước tới nó liền lùi sâu vào bóng tối.

"Lau chùi sạch sẽ."

Trong tòa nhà tĩnh mịch này chỉ có tiếng bước chân của Lục Tân vang lên rất nhỏ.

Anh hơi nghiêng đầu lắng nghe điều gì đó, sau đó liền đi về phía trước từng chút từng chút tiến gần lại.

Anh đi qua một cái hành lang vắng lặng, lúc anh định tìm đường đi xuống hầm bỗng nhiên anh dừng lại.

Anh khẽ quay đầu nhìn về phía bên phải hành lang, một nơi hoàn toàn không có chút ánh sáng.

Đồng tử hơi co lại giống như là vừa thấy người nào.

"Tách!"

Đúng lúc này tiếng bật lửa đột nhiên vang lên thắp sáng cây nến.

Nương theo ánh sáng cây nến anh thấy có một quầy bar bị bỏ hoang từ lâu, phía sau có các ngăn kệ bám đầy bụi cùng với một nửa chai rượu bị vỡ.

Một người đàn ông đeo gọng kính vàng lần lượt thắp các cây nến, ánh sáng dần thắp sáng quầy bar.

"Thình thịch..."

Đột nhiên có âm thanh nhỏ vụn truyền đến.

Em gái đang nghiến răng nhìn chằm chằm người đàn ông say quầy bar kia.

Đôi mắt của cô chứa đầy sự thù hận xen lẫn chút mông lung.

Rồi cô giơ tay tự đánh đầu mình một cái, sau đó nhìn người đàn ông sau quầy bar với ánh mắt càng hung tợn hơn.

Nhưng cô không có ý định nói cho Lục Tân biết suy nghĩ của chính mình.

Lục Tân cũng không hỏi chỉ là nắm lấy tay em gái từ từ đi đến quầy bar.

Tâm trạng anh lúc này hơi thả lỏng.

Cuối cùng cũng tìm được Trần Huân, một người quen từ trại trẻ mồ côi.

Trong quầy bar, người đàn ông đã châm hơn mười cây nến chiếu sáng mọi thứ xung quanh, sau đó ông ta lấy khăn tay ra lau nhẹ lớp bụi dày xung quanh, mới lau sơ vài lượt mà cái khăn tay đã thành màu đen.

Lục Tân đi đến gần cái ghế đẩu cao bên cạnh quầy bar, dùng tay phủ nhẹ lớp bụi phủ trên ghế rồi ngồi xuống.

"Tới rồi sao?"

Người đàn ông đeo gọng kính vàng nhìn anh cười một cái, nói chuyện như hai người bạn lâu năm.

Ông ta lấy một bộ chén trong tủ dưới quầy bar, lại lấy ra hơn nửa chai rượu whisky vàng óng, rót ra bốn ly, đặt trước mặt ông ta một ly, còn ba ly dư lại đều đẩy đến trước mặt Lục Tân.

Hành động này giống như ông ta đang đãi khách, nhưng không phải là một người mà là ba người.

Lục Tân nhìn ba cái ly một hồi, không nói chuyện mà khẽ nhíu mày.

Anh không có hứng thú chơi mấy trò tao nhã này, chỉ là đang suy nghĩ mình nên làm gì mới tốt.

"Còn nhớ tôi không?"

Người đàn ông đeo kính gọng vàng có lẽ là Trần Huân, mỉm cười cầm ly lên.

Nhưng ông ta không uống mà chỉ hít một hơi thật sâu, nét mặt sung sướng.

"Có chút ấn tượng, chỉ vừa mới nhớ ra."

Lục Tân thành thật trả lời, nhìn ông ta: "Nhưng tôi biết, ông cũng là người ở trại trẻ mồ côi của chúng tôi."

"Cậu không có chút ấn tượng nào với tôi là chuyện bình thường."

Trần Huân cười nói: "Dù sao khi đó tôi phụ trách những chuyện khác nên cũng không tiếp xúc nhiều với mấy cậu, trong toàn cả trại trẻ mồ côi chỉ có vài người từng gặp tôi... Huống chi mọi chuyện cũng qua nhiều năm như vậy, bây giờ cậu còn trở thành như thế này."

Lục Tân im lặng một hồi, sau đó hơi ngẩng đầu, đôi mắt sâu như giếng.

Anh cứng rắn hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra với cô gái đó?"

"Cậu quên rồi sao?"

Trần Huân cầm chén trong tay, cười nói: "Số hiệu của cô ấy là Thập Cửu."

Đồng tử Lục Tân hơi co lại.

Cái ly của Trần Huân đã đưa tới miệng nhưng nãy giờ ông ta vẫn không uống, một lúc sau mới nhẹ nhàng lắc đầu một cái, mỉm cười tự giễu: "Trước đây tôi thích thưởng thức như này nhất, thế nhưng càng về sau vì phải bảo vệ lý trí của bản thân, để lúc phẫu thuật tay sẽ không bị run, mà không biết đã cai bao nhiêu năm rồi. Bây giờ lại được ngửi, vẫn là hương vị ấy nhưng lại thiếu can đảm..."

Sau khi cân nhắc một lúc, ông ta hạ quyết tâm uống một ngụm.

Nhưng Lục Tân đột nhiên nắm lấy cổ tay ông ta, hỏi nhỏ: "Các người đã làm gì cô ấy?"

Trần Huân dừng lại nhìn Lục Tân đang giữ tay mình.

Sau khi chợt ngẩn người, ông ta đặt chén rượu xuống, đút tay vào túi. Lục Tân không có ý ngăn cản mặc kệ ông ta giống như không chút quan tâm, rốt cuộc ông ta sẽ lấy súng lục ra hay thứ gì khác.

Trần Huân lấy một chiếc đồng hồ cũ nát ra.

Kim đồng hồ vẫn đang chuyển động chậm rãi, đặt thời gian đếm ngược là 10 phút.

"Đây là một vật ký sinh, số hiệu là 2 31, nguyện vọng đếm ngược."

Trần Huân đặt đồng hồ bấm giờ lên bàn bên cạnh, nhìn Lục Tân rồi nói nhỏ: "Khi bắt đầu bấm giờ cho phép thực hiện nguyện vọng, thì đến lúc đồng hồ về không nguyện vọng sẽ thành hiện thực..."

"Nghe rất thú vị đúng không?"

"Thật ra đây chỉ là ảo ảnh, vật phẩm ký sinh thứ hai vẫn không có khả năng thay đổi thực tế."

"Điều duy nhất nó có thể thay đổi là chính nó."

"Chẳng qua trong một vài tình huống đặc biệt thì nó vẫn có ích."

Ông ta mỉm cười tiếp tục giải thích: "Giống như tôi có nguyện vọng mất hết ký ức hoặc trái tim tôi ngừng đập, hoặc là năng lực tinh thần của tôi nổ tung, phá hủy bộ não của tôi,..."

"Lỡ nửa đường cậu làm gì tôi hoặc phá hủy chiếc đồng hồ bấm giờ này, sẽ khiến tình huống này xảy ra ngay lập tức."

"Cho nên tôi sẽ dành 10 phút này để trò chuyện vui vẻ với cậu..."

Lục Tân liếc nhìn đồng hồ bấm giờ, vẻ mặt anh vẫn lẳng lặng.

Trần Huân cười nói: "Nói đi cậu muốn hỏi gì?"

Sắc mặt Lục Tân vẫn rất bình thường, nhìn ông ta như đang cẩn thận suy nghĩ rồi chậm rãi nói:

"Rốt cuộc ông... đã làm gì với bé Thập Cửu?"

"Tôi chỉ để cho cô ấy sống thôi."

Trần Huân ngẩng đầu nhìn Lục Tân, ánh mắt lúc này có vẻ thản nhiên.

Vừa nói ông ta vừa nhìn thẳng vào mắt Lục Tân: "Cái này so với lúc cậu tới không phải đã tốt hơn nhiều rồi sao?"

Khóe mắt anh hơi nhăn lại cười: "Vừa rồi lúc đối mặt với cô ấy có phải cậu thấy rất quen thuộc không?"

"Dù sao đây cũng không phải lần đầu cậu giết con bé..."

"Tôi cũng rất hiếu kỳ lúc cậu tàn nhẫn giết chết những người trong phòng thí nghiệm cũng có tâm trạng như nào ..."

"Khó chịu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận