Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 605: Người đàn ông đuổi theo thần (1)

"Tại sao vẫn chưa chết?"

Lục Tân nhíu mày, cơ thể của anh lùi nhanh về phía sau, cái bóng dưới chân chợt xông về phía trước.

Cha mang theo một lực sức lực rất lớn, nhưng cũng không có biện pháp nào.

Mẹ không ở đây, trong nhà chỉ có một mình anh là người lớn.

Mặt khác, lúc nãy dường như là bị con quái vật này tấn công tinh thần, chỉ vỏn vẹn hai mươi giây nhưng tính tình của anh cũng trở nên táo bạo hơn. So với việc xem xét làm thế nào để giết con quái vật này thì Lục Tân càng nghĩ băm nó ra hơn.

Tính tình của anh dường như vẫn luôn là như thế!

Hấp tấp!

“Bộp, bộp!”

Lúc cái bóng bay về phía trước, vũng máu thịt kia cũng phồng to lên rất nhanh.

Ban đầu cái bóng đã bao trùm vũng máu thịt kia, nhưng sau khi vũng máu thị phồng lên thì vẫn có một bộ phận rất lớn thoát khỏi khống chế của cái bóng. Đột nhiên, có càng nhiều xúc tu hướng lên phía trên không, giống như lưỡi của con ếch bắn lên phía trần nhà.

"Đây cũng là một dạng chống cự của con quái vật này à?”

Trong đầu Lục Tân lóe lên hình ảnh ở khách sạn, lúc anh cứu người đàn ông một mắt mặc đồ vest.

Lúc đó anh cũng dùng cách thức phồng cơ thể lên để tránh thoát khỏi sự khống chế của cái bóng.

"Soạt. . ."

Cũng trong lúc ý nghĩ này hiện lên trong đầu anh, chỉ thấy vũng máu thịt trước mặt anh bỗng nhiên phóng lên trên không trung.

Vô số xúc tu đã làm thành một điểm tựa cho nó.

Hơn một nửa máu thịt bị xé rách, vẫn bị cái bóng bao trùm lại, còn một bộ phận khác thì bay thẳng lên trần nhà.

Vậy mà nó lại leo lên cái hố do Lục Tân để lại lúc rơi từ trần nhà xuống để ra ngoài…

Chạy trốn!

Con quái vật này lại biết trốn. . .

Trong lòng Lục Tân cũng không dám khinh thường, anh nháy mắt phản ứng lại và lớn tiếng gọi em gái.

Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!

Tay chân của anh nhẹ nhàng bò lên theo dọc bức tường, sau đó đi đến bên cạnh lỗ thủng kia, cơ thể co lại, chui qua nó.

Anh cắn chặt răng, vội vàng chạy đuổi theo con quái vật kia.

Tốc độ của quái vật kia rất nhanh, hơn nữa đã không giống với một con vật sống bình thường.

Những tơ máu bắn ra, dồn nén khiến cho nó xuyên qua từng tầng “thang máy” mà Lục Tân tạo ra, trốn càng ngày càng xa.

Trong thời gian ngắn, nó đã đổi mấy mấy loại phương thức di chuyển.

Thỉnh thoảng như hệ người nhện, mượn lực từ tơ máu bắn ra ngoài để kéo mình đi lên.

Thỉnh thoảng như rắn bò trên mặt đất với tốc độ cao.

Thỉnh thoảng máu thịt lại sinh ra những chiếc sừng bé xíu bén nhẹn, leo lên với tốc độ không thể tưởng tượng được.

Thậm chí có đôi lúc nó sẽ trực tiếp co thân thể lên, mượn lực do máu thịt dồn nén mà đột ngột bật về phía trước….

Điều này làm cho nó chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi đã xuyên qua được nhiều tầng lầu, bảy tám cái hành lang, ba năm cánh cửa, hai ba cái cửa sổ để chạy trốn xuống mặt đất. Sau đó nó lại hướng về những kiến trúc hỗn loạn của thành thị phía dưới trăng máu để chạy trốn.

Tốc độ của Lục Tân rất nhanh, động tác cũng hết sức tinh xảo, thậm chí có thật nhiều biểu hiện đã vượt ra khỏi phạm vi lý giải của người bình thường.

Cơ thể của anh hơi khom lại, leo lên vách tường và trần nhà. Cơ thể cao gầy đuổi theo dưới tốc độ rất nhanh, gần như chỉ hơi co rụt lại là có thể chui qua không gian rất nhỏ. Tòa nhà cao tầng có thiết kế phức tạp dường như trở thành sân chơi của anh.

Bởi vậy, anh vẫn luôn bám sát con quái vật này giống như đang đuổi theo con mồi của mình.

Vù! Vù!

Quái vật máu thịt bò qua khung cửa sổ bằng gỗ đã vỡ vụn đang lay động trong không khí và của kính đã nứt vỡ của kiến trúc dữ tợn ở hai bên đường.

Theo chuyển động của con quái vật kia, bên trong kiến trúc trống rỗng thỉnh thoảng xuất hiện những xúc tu thô to đáng sợ, cùng với máu thịt tanh hôi không thể diễn tả được trào ra. Có những xúc tu bị cuốn về phía sau rất sát với Lục Tân đang bám theo nó, có những xúc tu thì nhanh chóng dung hợp lại trên người nó.

“Thần nhỏ thật can đảm…”

Nhưng Lục Tân đang đuổi sát theo nó có vẻ mặt lại càng thêm hưng phấn.

Thỉnh thoảng anh chạy lên tòa nhà bên cạnh, thỉnh thoảng tan biến trong một tòa nhà trống rỗng.

Sau một giây, anh lại đột ngột xuất hiện, cơ thể bật nhảy lên trên cao, cái bóng tán loạn, vẻ mặt dữ tợn.

"Bốp, bốp. . ."

Thỉnh thoảng có sợi xúc tu đột ngột xuất hiện từ những tòa nhà hai bên, đánh lên mặt của anh.

Nhưng tốc độ của anh gần như không bị ảnh hưởng, có lúc cơ thể lơ lửng giữa không trung, sau đó lại đột ngột hạ xuống, co lại một cục giống như không hề có xương, tránh đi một cái xúc tu đang quét ngang. Có lúc anh mượn lực chạy trên vách tường để cầm súng bắn về phía trước.

Thỉnh thoảng có tia điện màu xanh lam nổ trên con đường của anh. Những nơi anh đi qua, có máu thịt hình xúc tu khét lẹt đầy mặt đất.

Một trước một sau, trong nháy mắt không biết đã đi qua bao nhiêu con đường.

Trong một tòa nhà trống rỗng, một tiểu đội người có năng lực của thành phố trung tâm và thành phố Thanh Cảng vừa mới tìm đường trèo lên nhìn thấy toàn thành phố đang nhúc nhích, tỏa ra hơi thở đáng sợ của quái vật thì lập tức sợ hãi, lo lắng không biết nên báo cáo chuyện này với cấp trên như thế nào.

Bỗng nhiên ở giữa, bọn họ nghe được từ phía xa xa có một loạt tiếng lốp bốp vang lên.

Gió lốc thổi về phía trước, cuốn những đống đổ nát ở trên mặt đất.

Cơn gió giống như một con dao quét qua cơ thể họ, làm cho mỗi một cây lông tơ trên người bọn họ đều dựng đứng lên.

Chợt quay đầu đã thấy một cục máu thịt đáng sợ đang nhanh chóng chạy về phía họ.

Trong số bọn họ, người rút súng thì mau chóng rút súng, người chuẩn bị năng lực thì vội vã chuẩn bị năng lực, còn có người trực tiếp nhắm mắt chuẩn bị chờ chết.

Theo máy nhận biết mức độ tinh thần lực mà xem xét thì bọn họ có thể nhìn ra, đám máu thịt này chính là “thần” mà bọn họ đã nhìn thấy dưới phòng thí nghiệm.

Sau đó, quái vật kia cũng không thèm nhìn bọn họ, chạy lướt qua.

Bọn họ sửng sốt vì vừa sống sót sau tai nạn, ngạc nhiên nhìn về phía con quái vật máu thịt kia đang lẩn trốn.

Sau đó nghe thấy một tiếng “vèo”, lại có một vệt bóng đen chạy qua người bọn họ.

Trong lúc mơ hồ, hình như bọn họ còn nhìn thấy một khuôn mặt vui vẻ, tươi cười lướt qua bọn họ, chỉ là chưa kịp chào hỏi.

Lập tức tất cả mọi người đều bối rối.

Qua một hồi lâu, Bích Hổ mới lẩm bẩm lên tiếng: "Tổ trưởng. . ."

Anh ta quay đầu nhìn sang phía Trần Tinh: “Vừa nãy cô có nhìn thấy có thứ gì đuổi theo thần kia không?”

Cổ của Hạ Trùng cũng hơi cứng đờ, nhìn về phía Trần Tinh: "Phương pháp xử lý ô nhiễm của Thanh Cảng các người….”

". . . Đều điên cuồng như vậy sao?"

Trần Tinh không thể trả lời câu hỏi nào, qua một lúc lâu cô ta mới yên lặng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận